21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Ngọc Huyền nghênh ngang kiêu ngạo rời đi, Thùy Trang tức đến xanh mặt, nuốt không trôi cơn tức này mới tới gần hộ vệ nói: "Anh biết khu mỏ của thiếu chủ ở đâu phải không?"

"Biết." Hộ vệ nói thật.

"Rất tốt, lát nữa anh dẫn tôi đi." Nàng ngẩng đầu lên muốn nhìn bóng lưng cuồng vọng kia nhưng cô ta đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.

Nàng không phục nắm chặt tay lẩm bẩm: "Tôi chính là không thay quần áo đấy, không đội nón an toàn đấy, xem chị xử lý tôi như thế nào."

Không tới một giờ sau, Thùy Trang đã theo mấy hộ vệ đi xuống khu mỏ.

Nàng sống trên đảo từ nhỏ, nơi lớn nhất từng tới cũng chỉ có công viên tưởng niệm của Diệp gia, bệnh viện và hòn đảo này, cho nên nàng rất hứng thú với việc khai thác mỏ, đặc biệt là cô gái mười sáu tuổi đang ở thời kỳ phản nghịch như nàng, chuyện không cho nàng làm nàng lại càng hứng thú, dĩ nhiên ngoại trừ việc Diệp Anh không cho nàng tự do, nàng cũng không có cách nào khác.

Khu mỏ cách đó không xa thật ra là một huyệt động cực lớn, phải đi qua tầng thềm đá kia mới đến được huyệt động. Mà các công nhân khai thác mỏ đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xanh như Ngọc Huyền, mang cùng một loại mũ, bận rộn làm việc.

Thùy Trang nhấc chân đi đến gần huyệt động, vừa nhìn đã thấy Ngọc Huyền kiêu ngạo kia, cô ta đang chỉ huy công nhân làm việc đâu ra đấy.

"Đi, xuống huyệt động với tôi!". Nàng ra lệnh một tiếng.

Đang lúc nàng đến gần huyệt động, mắt thấy tầng thềm đá đầu tiên còn cách không xa thì bị một tiếng rống giận dữ làm chấn động.

"Không được đi xuống!"

Bị tiếng hô này làm giật mình, nàng ngây ngẩn cả người, một lúc sau hồi thần lại mới thấy Ngọc Huyền ngông cuồng kia đang trừng mắt nhìn mình như mãnh hổ.

"Tôi muốn xuống, chị cản được tôi sao?"

Thùy Trang cũng tức giận nhìn lại cô ta, bởi vì chiều cao hai người chênh lệch khá lớn nên nàng phải kiễng chân lên mới có thể nhìn ngang tầm mắt với cô.

"Nếu như cô thật muốn đi xuống, tôi sẽ đánh cô bất tỉnh." Ngọc Huyền xoa xoa nắm tay.

Thùy Trang nghe xong thì cười đến rung cả người, nàng cảm thấy lời cô ta nói rất hài hước, trên đời này trừ Diệp Anh ra còn ai dám táy máy tay chân, chạm vào một cọng tóc của nàng nữa chứ, huống chi là trên địa bàn của mình.

Nàng không để ý đến lời cô chút nào, từ từ đến gần cô.

Một bước, hai bước, ba bước, cho đến khi khoảng cách của hai người ngày càng gần, gần đến có thể cảm giác được hô hấp của người kia.

"Tôi mặc kệ câu nói kia của chị, tôi không đi xuống thì không gọi là Nguyễn Thùy Trang!" Nàng phun khí lên mặt cô ta, sau đó xoay người bước đi.

Chân trước vừa nhấc lên, còn chưa kịp hạ xuống thì gáy đã bị Ngọc Huyền đánh mạnh vào một cái, mắt hoa lên, hôn mê bất tỉnh, sau đó rơi vào một ngực cô.

Hộ vệ đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, Nguyễn tiểu thư là bảo bối thiếu chủ cưng chiều trong lòng bàn tay, ở địa bàn của thiếu chủ không ai dám động đến nàng ấy, nhưng bây giờ lại bị một người chỉ biết khai thác mỏ làm hành động như vậy.

"Mấy người còn đứng đó làm gì?" Ngọc Huyền hô to: "Nhanh mang Nguyễn tiểu thư về phòng đi, còn nữa giúp tôi liên lạc với cô chủ Diệp, tôi tự mình giải thích với cô ta."

Được cô nhắc nhở, đội vệ sĩ cũng không dám lên tiếng, may mà ở đây có cáng cứu thương, các công nhân thấy có người bất tỉnh thì đã sớm mang băng ca tới rồi, Thùy Trang cứ như vậy được đưa về phòng.

Ngọc Huyền đúng là người dám làm dám chịu, cô theo sát phía sau, đã chuẩn bị xong phải nghe khiển trách.
__

Thư phòng lầu hai, máy tính đã sớm được đội vệ sĩ mở lên, bên kia màn hình Diệp Anh đang ngồi thẳng, đôi mắt lóe ra ánh sáng kinh người, vẻ mặt âm trầm như đang nổi cơn thịnh nộ.

Mấy phút trước cô đã nghe được tin Thùy Trang bị Ngọc Huyền đánh bất tỉnh, tin này khiến cô không thể nào giữ bình tĩnh được.

Tiểu Trang là người con gái của cô, muốn đánh thì cũng chỉ cô mới có tư cách, người phụ nữ khác dám động vào nàng chính là đối nghịch với cô.

Lúc cô còn đang đau lòng Tiểu Trang, trên màn ảnh đã xuất hiện gương mặt bụi bặm không thay đổi của Ngọc Huyền.

Diệp Anh vừa thấy cô ta, cơn giận liền dâng lên, đứng bật dậy vỗ mạnh vào bàn một cái, chấn động khiến máy tính cũng phải bay lên.

Ngọc Huyền cũng là người kỳ quái, đứng trước lửa giận của Diệp Anh mà vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cả người trên dựa vào lưng ghế, còn lười biếng nhấc hai chân lên.

Hai người phụ nữ cứ nhìn vào màn hình máy tính như vậy, buồn bực không lên tiếng.

Biết tình hình nghiêm trọng, thủ hạ của Diệp Anh đã sớm rút lui, các hộ vệ khác cũng thức thời rời đi, trong gian phòng để máy tính, ngoại trừ hai người cũng chỉ còn lại ánh mắt hùng hổ dọa người.

Đối mắt gần mười phút, Diệp Anh là người đầu tiên mở miệng: "Đặng tiểu thư, cô cho rằng cô khai thác được khoáng vật hi hữu nhất thế giới này, thì cô có thể đánh vị hôn thê của tôi ở địa bàn của tôi sao, vậy cô cũng quá không coi ai ra gì rồi."

"Người không coi ai ra gì không phải là tôi, mà là vị hôn thê của cô." Ngọc Huyền nghiêng người về phía trước.

"Đặng tiểu thư, cô có tin tôi sẽ giết cô hay không." Diệp Anh không phải chỉ nói tùy tiện, trong mắt cô, Thùy Trang so với loại đá hi hữu kia còn quý trọng hơn nhiều, ai muốn làm hại nàng, cô sẽ khiến người đó sống không bằng chết.

"Tin, tôi đương nhiên tin." Lúc này Ngọc Huyền lại nở nụ cười: "Tôi đang ở đây này, cô sai người vào giết tôi đi."

"Cô quả nhiên không sợ chết!"

"Tôi chết cũng không sao, nhưng trước khi chết cũng phải để tôi nói rõ một chút."

Diệp Anh từ từ ngồi xuống, thu tay về, vuốt vuốt ngón tay đeo nhẫn, nhàn nhạt nói: "Nói, tại sao cô lại đánh Tiểu Trang bất tỉnh?"

"Nguyễn tiểu thư nhất định là bị ngài làm hư, ngoại trừ khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành ra thì chỉ là một cô gái ngu ngốc tùy hứng." Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Ngọc Huyền với Thùy Trang.

"Nói trọng điểm đi!" Diệp Anh không thích người khác khen Tiểu Trang xinh đẹp, nhất là phụ nữ ưu tú.

"Khu mỏ đó là nơi nguy hiểm cỡ nào, nếu như không mặc đồ bảo hộ, không đội nón an toàn, lỡ như vừa vào động đã bị đá nện vào đầu thì hậu quả kia là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Nguyễn tiểu thư hết lần này tới lần khác không phân rõ phải trái, không chịu đổi trang phục, cố chấp như đầu bò, lại còn muốn vọt vào huyệt động. Tôi chỉ là dưới tình thế cấp bách mới đánh cô ta bất tỉnh, đương nhiên là không dùng lực quá mạnh, ngủ một lát sẽ tỉnh lại thôi, cũng không đánh cô ấy tới ngốc luôn đâu." Ngọc Huyền giải thích một hơi, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

Diệp Anh nghe xong, khuôn mặt âm trầm dịu xuống, há miệng cười to.

Đã sớm nghe nói thái độ của Tiểu Trang với hộ vệ không tốt, không phải là giương nanh múa vuốt thì là vung tay múa chân, có khi tùy hứng như đứa trẻ, có khi ngang ngược coi trời bằng vung.

Nhưng nàng là người phụ nữ của cô, cho dù nàng có làm chuyện quá đáng với thủ hạ thì cô cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, để nàng tùy ý làm càn. Không nghĩ tới nàng còn chọc cả Ngọc Huyền. Toàn bộ chuyện này đúng là do Tiểu Trang không phân rõ phải trái, cô tin Ngọc Huyền không nói láo, càng không thêm thắt điều gì.

"Vị hôn thê của tôi quả thật bị tôi làm hư." Sau khi ngưng cười, Diệp Anh nói tiếp: "Hi vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta."

Ngọc Huyền là người hiểu rõ đạo lý, thấy cô không truy cứu tiếp, đương nhiên cũng không để ý nữa.
"Hợp tác vui vẻ!"
___

Khi Thùy Trang tỉnh lại, đầu vẫn còn căng, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện trời đã tối rồi.

Nàng vỗ vỗ trán rời giường, nhớ tới buổi chiều bị Ngọc Huyền đánh bất tỉnh, ngoại trừ tức giận không cam lòng ra thì còn cảm thấy khâm phục Ngọc Huyền.

Dù sao người của Diệp Anh không có một ai dám làm như vậy với nàng, cô ta là người đầu tiên.

Nàng cũng biết chuyện này là do nàng không nói đạo lý, trong huyệt động lúc nào cũng có thể có đá rơi xuống, Ngọc Huyền bắt mình thay quần áo là do quan tâm mình, nhưng cô ta lại không phải người ăn nói dễ nghe, nếu cô ta chịu nghe lời một chút thì nàng cũng sẽ không tùy hứng như vậy.

Chuyện này Diệp Anh nhất định đã biết rồi.

Hỏng rồi, với tính tình của cô nhất định sẽ làm khó Ngọc Huyền, mặc dù nàng không thích người của cô, nhưng cũng không muốn họ vì lỗi của nàng mà bị hành hạ.

Mở cửa phòng, thấy hộ vệ đứng ngoài cửa nàng liền hỏi: "Thiếu chủ có trừng phạt Ngọc Huyền hay không?"

"Đặng tiểu thư vẫn bình an vô sự trong phòng của cô ấy."

Thùy Trang cảm thấy kỳ quái, đúng ra Diệp Anh sẽ không dễ bỏ qua cho người đánh nàng như vậy, nhưng vì sao lại khách khí với một công nhân khai mỏ như thế. Xem ra Ngọc Huyền này cũng rất có năng lực.

"Gọi cô ta đến đại sảnh lầu một, tôi muốn nói chuyện với cô ta." Nàng nói xong rồi bước nhanh xuống lầu.

Trong một góc nhỏ ở đại sảnh lầu một, có một cây đàn dương cầm màu trắng. Thùy Trang không thích chờ lâu, nhân lúc buồn chán liền mở nắp đàn Piano lên.

Khi Ngọc Huyền từ trong phòng đi ra đã nghe thấy tiếng đàn dương cầm êm tai tuyệt vời truyền đến.

Lúc này là hơn tám giờ tối, tiếng đàn duy mỹ, phối hợp với màn đêm mùa hè, thanh sắc hợp nhất thật sự là vô cùng hưởng thụ.

Cô vừa đi vừa nghe, có thể đàn ra giai điệu hoàn hảo như vậy, nhất định là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, nếu như là một cô gái nhất định sẽ rất dịu dàng xinh đẹp.

Khi cô bước vào đại sảnh, nhìn thân ảnh quen thuộc trong góc thì cô cảm thấy rất buồn cười, thì ra mình cũng có lúc đoán sai.

Cô gái đang đánh đàn đúng là rất xinh đẹp, nhưng còn thiếu sự dịu dàng.

Thùy Trang đang đàn hết sức nhập tâm, hồn nhiên chưa phát hiện ra có người đã tới sau lưng mình.

Váy trắng hoạt bát hợp với một mái tóc đen tuyền, giống như phím đàn Piano, đen trắng rõ ràng.

Thùy Trang đánh xong một bản nhạc thâm tình lãng mạn, tiếng vỗ tay vang lên sau lưng, nàng quay đầu lại, thấy Ngọc Huyền đang vỗ tay, tiếng vang mặc dù không lớn nhưng âm thanh phát ra lại rất thanh thúy.

"Ngọc Huyền, tôi thật không biết đôi tay của ngài ngoại trừ đánh người còn có thể vỗ tay." Nàng quả thật bội phục sự can đảm của cô, nhưng ngoài miệng thì vẫn muốn giành phần thắng.

"Nguyễn tiểu thư cô nói sai rồi." Ngọc Huyền ngừng vỗ, nhìn đôi tay mình nói: "Hai tay tôi chỉ biết tạo ra tiền tài."

"Cũng đúng." Thùy Trang cũng thưởng thức bàn tay của cô: "Tay đào kim cương đúng là không giống tay người bình thường!"

Ngọc Huyền khinh thường cười một tiếng.

"Ngày mai tôi có thể sẽ đến quặng mỏ chơi, mời làm cho tôi một bộ trang phục và nón thật tốt."

Thùy Trang xoay người đưa lưng về phía cô, không muốn để cô thấy bộ dạng cúi đầu của mình.

"Được!"

Đang lúc Ngọc Huyền định rời đi thì lại nghe nàng nói: "Quần áo không thể quá rộng, còn nón phải có màu sắc đẹp một chút."

"Không thành vấn đề." Lúc nói ra bốn chữ này, gương mặt của cô có biến hóa rất nhỏ, nhưng vì nàng đưa lưng về phía cô nên không hề nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro