22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc đồng phục màu xanh vào, đội nón bảo hộ, Thùy Trang thần thái sáng láng, tóc dài bay phấp phới sau lưng, vóc người xinh đẹp, có một loại tư thế oai hùng hiên ngang mới mẻ.

Ngọc Huyền thật không ngờ một tiểu cô nương bốc đồng, khi mặc đồng phục vào lại có tinh thần như thế. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới viền nón màu xanh lại càng thêm trắng noãn, ánh mắt trong suốt sáng ngời, so với dung nhan xinh đẹp ban đầu càng nhiều thêm một phần kiên cường tươi tắn.

Cô dẫn nàng ra khỏi căn nhà trên đỉnh núi, đi tới khu mỏ. Ban đầu, hai người cũng tương đối im lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng sóng biển vỗ rì rào.

Cách đó khá xa, Thùy Trang thấy một chiếc tàu thủy cập bờ, một nhóm người phụ nữ cường tráng bước từ trên thuyền xuống, tuổi không lớn, ước chừng từ hai mươi lăm đến ba mươi lăm tuổi.

Trong đám người này chỉ có một người mặc trang phục giống nàng, dáng vẻ như những công nhân lúc trước nàng thấy, mà người này vừa thấy Ngọc Huyền liền cất bước đi về phía cô.

"Đặng tiểu thư, những người này đều là công nhân mới tới." Người đó đứng bên cạnh cô, giọng không cao không thấp.

"Đã tra rõ bối cảnh lai lịch của bọn họ chưa?" Ngọc Huyền cũng không ngại Thùy Trang đang đứng sau lưng, trực tiếp lên tiếng hỏi.

"Đã điều tra, tôi đi theo họ đến nơi xếp hàng."

"Đi đi!"

Lòng hiếu kỳ của Thùy Trang nổi lên, vừa đi theo sau Ngọc Huyền, vừa nghịch ngợm hỏi: "Ngọc Huyền, những công nhân này đều là ngồi thuyền tới đó nha."

Cũng không thể trách nàng hỏi vấn đề ngu ngốc này, bởi vì mỗi lần nàng và Diệp Anh ra vào đảo đều là ngồi trực thăng tư nhân, mà nàng chưa từng ngồi qua một chiếc tàu thủy lớn như vậy, bây giờ nàng được thấy nó, có thể không hâm mộ sao?

"Cô không có mắt à, không nhìn thấy sao?" Ngọc Huyền hiểu rõ tâm tư của nàng.

"Tôi đương nhiên thấy, tôi chỉ muốn hỏi, những công nhân này đều được đi lại tự do sao?"

Thùy Trang bước chân nhỏ, đi theo sau cô ta có chút khó khăn, vội vàng chạy mấy bước đến trước mặt cô.

"Có tự do, nhưng ra vào đều phải được phê chuẩn, nếu trong nhà không có việc gấp thì cũng không được rời đi." Ngọc Huyền mặc kệ nàng đang đứng trước người, tiếp tục đi về phía trước.

Thùy Trang dời bước đi bên cạnh cô, vừa đi vừa hỏi: "Công nhân trong mỏ không đủ sao, tại sao còn cần nhiều công nhân như vậy?"

Ngọc Huyền có chút không muốn trả lời nàng, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Chiếc thuyền kia mấy ngày nữa có phải sẽ đưa công nhân ra vào đảo hay không?"

"Những công nhân đó đều nghe theo chỉ huy của chị sao?"

"Những người đó cứ ra vào đảo như vậy, chị không sợ bọn họ trộm kim cương đi sao?"

...

Nàng hỏi liên tục, đi bên cạnh cô giống như một con chim nhỏ vĩnh viễn không chịu thỏa hiệp.

Mới đầu Ngọc Huyền còn chịu đựng được, sau đó bị nàng dây dưa quấy rầy đến phát phiền, rốt cục dừng bước.

"Nguyễn tiểu thư, cô hỏi xong chưa, những chuyện này đều không liên quan gì đến cô cả."

"Ai nói không liên quan đến tôi." Thùy Trang chắp hai tay sau lưng, hơi nâng cằm nói: "Quan hệ giữa tôi với cô chủ Diệp hẳn cô cũng biết rồi, sản nghiệp của chị ấy chính là sản nghiệp của tôi, bây giờ chị ấy không có trên đảo, tôi nên thay chị ấy quan tâm mới đúng."

Ngọc Huyền không nhịn được cười ra tiếng, cũng không đáp lại.

"Chị cười cái gì?"

"Tôi còn tưởng rằng Nguyễn tiểu thư ngoại trừ thích ăn cá thì những chuyện khác đều không để tâm." So với lần đầu giao phong ngày hôm qua, thái độ Ngọc Huyền rõ ràng khá hơn nhiều.

"Chị nói nhiều như vậy làm gì, mau trả lời vấn đề tôi vừa hỏi đi."

Ngọc Huyền thế mới biết tiểu cô nương này khó dây dưa thế nào, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vì muốn tăng nhanh tiến độ khai thác quặng, nên tôi gia tăng số lượng công nhân, dĩ nhiên nếu gia đình công nhân có việc gấp thì có thể xin nghỉ về nhà, nếu đã xử lý tốt chuyện nhà thì đương nhiên có thể trở lại." Nói tới đây, cô dừng lại một chút, liếc mắt nhìn người bên cạnh, ánh mắt của nàng đặc biệt chuyên chú.

"Còn gì nữa không, mau nói nhanh đi!". Không giống như hôm qua, hôm nay Thùy Trang bớt tùy hứng ngang ngược đi rất nhiều, thêm vài phần ngây thơ khả ái.

Ngọc Huyền không có cách nào phải nói tiếp: "Tôi là chỉ huy khu mỏ, những công nhân này đương nhiên phải nghe lời tôi, còn công nhân nào rời đảo cũng sẽ bị kiểm tra, sẽ không có chuyện trộm kim cương trên đảo."

Nói xong, cô lại nhìn nàng một chút: "Tôi nói đã đủ rõ ràng chưa?"

Thùy Trang không thuận theo buông tha: "Trong huyệt động đó thật sự có kim cương sao? Chị bây giờ khai thác được bao nhiêu rồi?"

"Thế nào? Cô chủ Diệp không có nói với cô sao?" Ngọc Huyền nhíu mi.

"Nói gì, chẳng lẽ thật sự không có kim cương?"

"Không có kim cương, nhưng có ruby, mặc dù ruby không quý bằng kim cương, nhưng công trình cũng phải cần nhiều vật lực tài lực để có thể khai thác ra tất cả ruby, như vậy Cô chủ Diệp đầu tư mới không lỗ vốn, chỉ là không kiếm được nhiều như dự tính ban đầu thôi."

Ngọc Huyền là một người có chừng mực, biết cái gì nên nói cái gì không, chuyện về đá Poudretteite cô không hề nói một chữ, cho dù tiểu cô nương này là người thân cận nhất của Cô chủ Diệp.

Cô trả lời đủ tất cả các vấn đề nên Thùy Trang mới không hỏi nữa, yên lặng theo sát bên cạnh cô.

Đi tới khu mỏ, cảnh tượng vẫn giống như ngày hôm qua, công nhân đang bề bộn bận rộn, không như Thùy Trang có thể thoải mái đi vào huyệt động.

Không giống như trong tưởng tượng của nàng, huyệt động rất u ám, lúc mới tiến vào, vì không thích ứng được với bóng tối nên nàng thấy trước mắt tối đen, mấy giây sau tầm nhìn của nàng mới rõ hơn một chút. Mặc dù sau lưng có hộ vệ đi theo như hình với bóng, nhưng lần đầu đi vào huyệt động vừa sâu vừa tối như vậy, Thùy Trang ít nhiều cũng có chút sợ, cho nên từ đầu đến cuối nàng luôn đi theo sát Ngọc Huyền.

"Oa!" Đi được một đoạn đường ngắn, nàng cảm thấy bớt sợ hơn, ánh mắt tò mò nhìn ngắm xung quanh, không nhịn được kêu ra tiếng: "Đây chính là ruby sao?"

Ngọc Huyền dừng chân, quay đầu lại thấy vẻ mặt hâm mộ của nàng, không thể không bội phục sự đơn thuần của cô gái này.

"Chạm vào thử đi."

Thùy Trang rất nghe lời cô, vươn tay ra chạm vào, rất thô ráp, cảm giác không tốt lắm, nàng không cho là đúng nói: "Sao lại gồ ghề như vậy?"

Ngọc Huyền cười cười: "Những thứ này phải qua giai đoạn gia công đánh bóng thì mới có thể trở thành ruby thật sự được, như bây giờ đương nhiên là phải thô ráp."

"Thì ra là như vậy." Thùy Trang nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp: "Tôi nhìn thế nào cũng không thấy nó giống ruby, chị có thể nói một chút làm sao để giám định ruby và kim cương không?"

Vấn đề nàng hỏi cũng xem như là chuyên môn, Ngọc Huyền không muốn lãng phí nước bọt giải thích: "Đương nhiên phải có trang bị và kiến thức chuyên nghiệp, đồng thời còn phải có kinh nghiệm tích lũy nữa."

Thùy Trang khó tin nhìn cô: "Chị bất quá cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, làm sao có kinh nghiệm tích lũy gì được chứ." Nàng cho là những người nắm vững kiến thức kỹ thuật cao trên đời này đều là lão già, không thể nào là người trẻ tuổi như cô ta.

Ngọc Huyền không muốn giải thích thêm với người ngoài nghề như nàng: "Tham quan cũng không ít rồi nên trở về thôi."

"Không sao!" Thùy Trang vất vả lắm mới tìm được người nói chuyện cùng nàng, sao có thể nói đi là đi chứ.

"Tôi còn muốn chơi thêm một lát." Vừa dứt lời thì nghe trên nóc huyệt truyền đến tiếng vang kỳ lạ.

Nàng ngẩng đầu, thấy có vài khối đá nhỏ rơi xuống, đang lúc không biết làm sao thì Ngọc Huyền hét to: "Mau ôm đầu ngồi xuống!"

Phản ứng của Thùy Trang không có nhanh như vậy, bị dọa đến bất động tại chỗ, Ngọc Huyền chỉ đành phải nhào về phía nàng, bảo vệ đầu nàng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tảng đá nhỏ vừa rớt xuống, may mà có cô bảo hộ, tảng đá rơi xuống trúng vào nón và người cô.

Qua một lúc lâu, nóc huyệt mới ngừng rung lắc, mà trên người Ngọc Huyền đã rơi đầy đá nhỏ, quần áo và nón dính đầy bụi.

Sau khi động tĩnh hoàn toàn ngưng lại, Ngọc Huyền mới phủi phủi bụi bậm trên người, đứng thẳng lên.

"Nguyễn tiểu thư, không sao rồi, đứng lên đi!" Cô nhìn Thùy Trang vẫn ôm chặt đầu ngồi xổm dưới đất.

"Đá không rớt xuống nữa chứ?" Thùy Trang thật ra cũng là người sợ chết, tay vẫn ôm đầu, giọng nói hơi run run.

"Không đâu."

"Thật sao?" Nàng vẫn ôm đầu như cũ, không dám đứng lên.

"Vậy cô cứ ngồi đó chờ đá rớt xuống nữa đi, tôi đi trước." Ngọc Huyền vừa nói vừa nhấc chân lên.

Thùy Trang lúc này mới đứng thẳng người: "Tôi đi ra ngoài với chị."

Nàng xem cô như cứu tinh mà theo sát phía sau, nàng nhìn mấy hộ vệ không có ích lợi gì kia, lúc đi qua bên cạnh họ khinh thường nói: "Mấy anh hộ vệ này, sao đến lúc vào động lại thành vô dụng hết rồi?"

Nàng hung hăng trừng bọn họ một cái, vội vàng rời đi.

Lúc ra khỏi động, nhìn ánh mặt trời đã lâu không thấy, nàng mới hiểu được bên ngoài này tốt bao nhiêu, trong động tối tăm u ám, không khí không tốt, không cẩn thận sẽ bị đá rơi vào người, cho dù có là châu báu quý hiếm gì thì nàng nhất định cũng sẽ không vào đó chơi nữa.

Nàng chính là người thích thứ mới mẻ, khi đã hết mới mẻ thì nàng cũng sẽ không còn hứng thú nữa.

Đang muốn trở lại một tầng thềm đá thì thình lình nghe một tiếng "A", nàng theo âm thanh nhìn lại, thấy một công nhân bị ngã xuống, vì ống quần cuộn lên nên da thịt lộ ra ngoài bị đập vào tảng đá lớn chảy máu.

"Anh không sao chứ?" Thùy Trang chạy nhanh tới ngồi xổm xuống bên cạnh công nhân, nhìn vào vết thương kia.

"Mau cầm băng gạc và thuốc nước tới!" Nàng nói với đám hộ vệ sau lưng.

Ngọc Huyền cũng quan tâm đến công nhân bị thương, cô lấy băng gạc và thuốc từ nơi giám sát đến bên cạnh nàng.

"Cầm lấy!" Chỉ hai chữ đơn giản, cô đưa thuốc và băng cho Thùy Trang.

Thùy Trang nhận lấy bôi vào phần da bị thương của công nhân kia, sau đó không quên dùng băng gạc băng bó lại.

Ngọc Huyền có chút hứng thú nhìn động tác băng bó của Thùy Trang, mặc dù không nhuần nhuyễn lắm nhưng lại rất dụng tâm, xem ra trong tiểu cô nương bốc đồng này vẫn có chút thiện lương trong sáng.

Băng bó xong vết thương, Thùy Trang vỗ tay một cái đứng dậy, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ. Ngọc Huyền cố ý chế giễu nàng: "Mới vừa rồi còn nhát gan như chuột, bây giờ lại thành thiên sứ chăm sóc người bị thương."

Thùy Trang chu môi, tức giận liếc cô ta một cái, xoay người rời đi.

Vừa mới bước lên thềm đá đã nghe tiếng cánh quạt vang dội bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn, một chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời.

Thùy Trang đã từng ngồi qua trực thăng này nên đương nhiên nhận ra, vốn là đôi mắt sáng ngời, nhưng khi thấy trực thăng xuất hiện thì ngày càng ảm đạm không màu sắc.

Đó là trực thăng tư nhân của Diệp Anh, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra được, xem ra tối nay nàng lại bị Diệp Anh hành hạ lần nữa, cũng không biết cô có trò chơi gì mới hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro