23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách quặng ba trăm mét là một khu đất bằng rộng rãi, cũng là nơi trực thăng đáp xuống.

Thùy Trang thấy trực thăng của Diệp Anh xoay vài vòng trên không trung rồi từ từ hạ xuống. Nàng đang đứng ngoài mỏ quặng nên không thể không tới đó gặp cô, đành phải đi đến khu đất trống, chờ cô ra khỏi trực thăng. Ngọc Huyền tôn trọng bà chủ nên đương nhiên cũng phải tiếp đón một chút.

Âm thanh càng ngày càng gần, lúc trực thăng sắp đáp xuống đất còn cuộn tung gió bụi lên, tư thái trở về vô cùng tương xứng với thân phận và địa vị của cô.

Cửa trực thăng mở ra, bước xuống đầu tiên là hộ vệ bên người Diệp Anh, sau đó Diệp Anh mới chậm rãi đi ra, theo sau là Doris.

Hôm nay Diệp Anh mặc toàn thân y phục màu đen, áo sơ mi đen, quần đen, kính râm đen che hết nửa khuôn mặt, trang phục như vậy hoàn toàn biểu hiện ra vẻ âm u lạnh nhạt của cô.

Thùy Trang và Ngọc Huyền đang đứng trên bậc thềm cầu thang, ngẩng đầu nhìn người không ai bì nổi này bước xuống phi cơ.

Diệp Anh tuy là mang kính râm, nhưng vài phút trước, lúc trực chuẩn bị đáp xuống, cô đã sớm thấy bóng dáng làm cô si mê rồi. Hôm nay Thùy Trang mặc đồng phục công nhân màu xanh khiến cô vô cùng ngạc nhiên, thì ra Tiểu Trang của cô ngoài một mặt nhu mì mềm mại thường ngày, bây giờ mặc trang phục như vậy cũng rất có tư thế mạnh mẽ oai hùng, khí chất đó rất giống với Hoa Mộc Lan thay cha nhập ngũ ngày trước.

Ngoài Thùy Trang, cô đương nhiên cũng nhìn thấy Ngọc Huyền và những vệ sĩ theo sát sau lưng. Cô đoán nhất định Tiểu Trang vừa ra mỏ quặng chơi, đúng lúc gặp cô trở lại.

Nghĩ tới tình huống hôm qua Ngọc Huyền nói với mình, lại nhìn Thùy Trang đã chịu mặc đồng phục, đội nón bảo hộ, cô thầm cười, tiểu nha đầu này thật đúng là biết gây chuyện sau khi cô đi.

Cô bước xuống phi cơ, tháo kính râm ra, gương mặt âm u thâm trầm lại xuất hiện. Lúc đi tới bậc thềm cầu thang, cô không để ý bên cạnh còn có rất nhiều hộ vệ và cả Ngọc Huyền, vội vàng ôm Thùy Trang vào lòng.

Thân thể nàng mang theo mùi sữa thơm nhàn nhạt, mùi này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên cô gặp nàng, lúc đó nàng chỉ mới năm tháng, hương vị trên người nàng cũng là như thế này. Kể từ đó, cô cũng ma xui quỷ khiến ham thích nó, không biết rõ nguyên nhân là gì.

Hiện tại Tiểu Trang đã trưởng thành nhưng vẫn còn là tiểu nha đầu chưa khô mùi sữa. Nàng chính là người con gái của cô, của cô cả đời.

"Tiểu Trang đi quặng mỏ chơi sao?" Diệp Anh cọ cọ mũi nàng.

"Vâng."

"Chơi vui không?"

"Một chút cũng không vui." Thùy Trang liếc nhìn Ngọc Huyền và mấy vệ sĩ sau lưng, cong môi lên nói: "Chị ta nói đó là ruby, đánh chết em cũng không tin, tảng đá khó coi đó cũng nhàm chán khô khan y như Đặng tiểu thư vậy."

Biết nàng và Ngọc Huyền có mâu thuẫn, Diệp Anh cũng chỉ có thể cười cười, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài sau lưng nàng.

Trước mặt mọi người, Diệp Anh luôn rất sủng Thùy Trang, cho dù là giọng điệu hay động tác thì đều khiến người ta cảm thấy đây là bảo bối được cô cưng nựng trong lòng bàn tay, chỉ Thùy Trang biết, lúc hai người ở riêng cô lại như một người khác, đặc biệt là lúc ở trên giường, hành động của cô càng như người điên.

Chính xác mà nói, cô chính là kẻ điên!

Cho nên nàng đặc biệt sợ màn đêm buông xuống.

"Cô chủ Diệp, cô đã trở lại, vừa lúc tôi muốn báo cáo tình hình hai ngày nay." Ngọc Huyền bị tình cảnh ân ái của hai người làm tổn thương mắt, cô không thể tin nổi hắc đạo vương giết người không chớp mắt lại công khai ân ái cùng vị hôn thê nhỏ này như vậy, đương nhiên cũng do cô không hiểu rõ Diệp Anh, kỳ thật là Diệp Anh đang tỏ rõ quyền sở hữu Thùy Trang của cô, khiến vài người nhàm chán có thể thấy rõ sự thật.

"Đợi đến thư phòng lại nói." Cô nghiêng đầu nói với Thùy Trang: "Nơi này gió lớn, chúng ta trở về đi."

Mấy phút sau, Diệp Anh về phòng ngủ thay trang phục màu đen thành một bộ đồ thể thao thoải mái, sau đó đến thư phòng nghe báo cáo của Ngọc Huyền.

"Vì để tăng tiến độ khai thác nên tôi lại tuyển một lượng công nhân lớn, hôm nay cũng đã đến đảo rồi."

"Bối cảnh của những công nhân này có sạch sẽ không?"

"Yên tâm, đã điều tra rõ ràng cả rồi."

"Theo phỏng đoán của cô thì có thể khai thác ra bao nhiêu Poudretteite?" Diệp Anh hỏi đến vấn đề thực tế.

"Trước mắt vẫn chưa có tính toán chính xác, nhưng tới nay đã khai thác ra được chừng mười tấn."

"Cô định xử lý những thứ đá này như thế nào?"
"Sau khi khai thác hết tất cả đá Poudretteite thì sẽ bí mật vận chuyển đến một nơi an toàn, sau đó gia công đánh bóng, chuẩn bị tốt mọi việc mới bắt đầu công bố, cuối cùng Cô chủ Diệp chỉ cần an nhàn thu tiền là được rồi."

"Cô là người trong nghề, tôi nghe theo kế hoạch cô sắp xếp, đợi đến lúc tôi thu tiền vào đương nhiên sẽ không thiếu phần lợi ích của cô." Nói đến đây, Diệp Anh vỗ vỗ bả vai Ngọc Huyền như có ý khác, bàn tay cô thon dài, lực đạo cũng không nhẹ, vỗ xuống khiến tim Ngọc Huyền cũng hơi run rẩy.

"Tiểu Trang vẫn chưa hiểu chuyện, nếu hai ngày này cô ấy có mạo phạm Đặng tiểu thư, cũng xin Đặng tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho." Diệp Anh đột nhiên nói một câu khó hiểu.

Ngọc Huyền thật không ngờ, đường đường là người đứng đầu giới hắc đạo mà lại vì một cô gái nói những lời này, có thể thấy được địa vị không tầm thường của tiểu cô nương trong lòng cô ta. Nói thật, ấn tượng đầu tiên của cô với Thùy Trang, ngoài mỹ mạo kinh người ra thì chính là tính cách tùy hứng không phân rõ phải trái, nhưng về sau tiếp xúc, cô lại cảm thấy nàng là một tiểu cô nương vô cùng lương thiện, dường như nàng rất bài xích với Cô chủ Diệp nên mới cố ý tùy hứng như vậy, nàng muốn phát tiết bất mãn của mình.

"Cô chủ Diệp nói quá lời, Ngọc Huyền còn chưa đến mức chấp nhất với tiểu cô nương đâu." Cô vừa nói vừa nghĩ, theo thủ đoạn hung ác của Diệp Anh, nói những lời này nhất định có thâm ý khác.

"Cô ấy là nữ nhân của tôi, người nào dám có ý đồ với cô ấy, tôi sẽ khiến người đó sống không bằng chết, cho dù người này có hữu dụng với tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay." Lúc Diệp Anh nói, bàn tay đặt trên bả vai Ngọc Huyền ép mạnh xuống.

Ngọc Huyền cuối cùng cũng hiểu dụng ý của cô, cô ta là sợ có người cướp cô gái của mình, Ngọc Huyền thầm buồn cười trong lòng.

Ở cùng Thùy Trang một thời gian ngắn, cô cũng đã thay đổi ấn tượng đầu tiên với nàng, nhưng nếu muốn cô yêu một tiểu cô nương mười sáu tuổi trong thời gian ngắn như vậy thì tuyệt đối không có khả năng, phóng mắt tìm khắp thiên hạ, cô gái mình thật sự quan tâm vẫn còn chưa xuất hiện, nếu thật sự xuất hiện thì cho dù có bị uy hiếp, cô cũng sẽ không sợ.

"Cô chủ Diệp, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép về phòng."

"Cô đi đi." Hiện tại trong đầu Diệp Anh lại hiện lên dáng người lung linh trong sáng của Thùy Trang, nhớ lại những lần triền miên cùng nàng, cô đột nhiên có loại xúc động muốn treo ngược nàng lên, từ từ thưởng thức thân thể nàng, sau đó lại mạnh mẽ chiếm hữu.

Cô nheo mắt lại, lấy một chai rượu nho lâu năm trong tủ rượu ra, tính toán một chuyện.

__

Màn đêm từ từ buông xuống, Thùy Trang vừa tắm rửa xong, nhìn thấy trời đã tối thì càng ngày càng bất an. Nàng rất muốn ngủ, nhưng sợ vừa ngủ thiếp đi lại bị Diệp Anh hôn tỉnh giống lần trước. Nàng đã từng ảo tưởng đến tình cảnh ở cùng người mình yêu, đó là một loại giao hòa tình cảm từ nội tâm, hai người tâm liền tâm, cùng nhau lên thiên đường, chứ không giống như nàng và Diệp Anh bây giờ, dưới uy quyền của cô phản ứng của nàng hoàn toàn là theo sinh lý.

Lo âu kéo màn cửa sổ sát đất ra, gió biển ập vào mặt, ánh trăng như lưỡi câu, tiếng sóng biển trôi vào tai, cảnh đêm đẹp đến mê người.

Nàng hạ mắt xuống, thình lình nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi bên dưới.

Nói thật thì bóng dánh này rất giống Diệp Anh, chỉ là Diệp Anh kiêu căng và tàn độc hơn, còn người này lại có vẻ tiêu sái và tài hoa hơn người.

Ngọc Huyền, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ khai thác quặng, so với Diệp Anh tuyệt đối là hai người khác nhau.

Lúc nàng còn đang muốn nhìn nhiều hơn thì bóng dáng đó đã biến mất rồi.

Phanh!

Tiếng đóng cửa nặng nề khiến Thùy Trang thu hồi ý nghĩ lại, nàng xoay người, thấy Diệp Anh đang đi về phía mình. Đêm nay sắc mặt của cô cực kỳ tà ác, một tay cầm chai rượu lớn, tay còn lại kẹp hai ly rượu đế cao.

Lúc đi đến đầu giường, cô đặt ly rượu và chai rượu xuống, ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Tiểu Trang, qua đây."

Thùy Trang thất thần dựa trên thành lan can ngoài sân thượng, không dám bước lên một bước.

"Không tới sao, vậy tôi phải qua ôm em vào rồi." Lời nghe vô cùng ôn nhu nhưng gương mặt Diệp Anh lại vô cùng rét lạnh, mới một ngày không chạm vào nàng mà thôi, mùi vị trên người nàng cô vẫn còn chưa thỏa mãn.

Khép hờ mắt, nhìn nàng đi chân trần lạnh lẽo, núp ở một góc ban công như một con thỏ nhỏ yếu đuối, khó có thể tưởng tượng được bộ dạng giương nanh múa vuốt của nàng với thủ hạ của mình.

"Diệp Anh, hôm nay bóng đêm không tệ, chị để em ngắm nhiều thêm chút nữa đi!" Giọng nói nũng nịu, xuyên vào tai Diệp Anh nghe như nhu mì nhưng thật ra lại là một loại sợ hãi.

"Em thật không nghe lời!" Diệp Anh không có kiên nhẫn, hai bước thành một bước đi về phía nàng.

Thùy Trang cứ trốn vào một góc nhỏ như vậy, nhưng vẫn rơi vào một lồng ngực ấm áp.

"Bóng đêm, thêm tôi có đẹp không?" Cô nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình.

Không đợi Thùy Trang trả lời, cô đã nói: "Em xem em kìa, cũng không chịu mang dép lê, nếu để bàn chân cọ xát bị thương, tôi sẽ không tha cho em."

Ngoại trừ thân thể, cô cũng rất si mê đôi chân của nàng, nên cô không cho phép nơi đó bị thương tổn gì.

"Mặt đất lành lạnh rất thoải mái..." Lời còn chưa nói xong đã bị Diệp Anh nuốt hết vào trong bụng. Hôn kịch liệt một lúc, cô bế nàng lên, tóc nàng lướt qua cánh tay cô, cảm giác tốt vô cùng.

Thùy Trang để cô ôm vào bồn tắm lớn trong phòng tắm, không ngờ lúc đi qua bồn cầu, cô lại đặt nàng ngồi lên đó.

Thiết bị trong phòng tắm là hiện đại nhất thế giới, ngay cả nắp bồn cầu cũng sạch sẽ đến kỳ quái, còn tản ra hương thơm mê người, ngồi trên đó so với ngồi ghế dựa còn thoải mái hơn.

Trên bồn rửa tay có một chậu gỗ nhỏ, Diệp Anh đổ nước vào sau đó lấy xuống.

"Ngoan! Đừng lộn xộn!" Cô cầm chân nàng lên: "Bàn chân dơ rồi, tôi rửa chân cho em."

Cô đã từng tắm rửa cho nàng, nhân tiện cũng rửa chân giúp nàng, nhưng đặc biệt rửa chân như thế này lại là lần đầu tiên.

Thả chân từ từ vào trong chậu, nhẹ nhàng xoa nắn, lực tay của Diệp Anh không mạnh, lại biết huyệt vị, mỗi lần ấn vào đều khiến tinh thần nàng vô cùng thoải mái.

"Cảm giác thế nào?"

Một người phụ nữ lại đặc biệt rửa chân cho mình, có thể có cảm giác gì chứ?

Thùy Trang nhíu mày lại, không có cách nào hình dung cảm giác này cả.

"Để tôi trả lời thay em." Diệp Anh cười cười nói: "Ấm áp, thân thiết, cảm động!"

Người phụ nữ này lại tự kỷ nữa rồi, ấm áp có, thân thiết cũng có, nhưng cảm động thì vẫn chưa tới.

"Hôm nay lúc ra khu mỏ chơi có phải bị đá nhỏ rơi xuống người không, là Ngọc Huyền kia che chở cho em, em mới không bị đá rơi trúng." Diệp Anh chuyển giọng, vòng một cái lại cách xa vạn dặm.

Có thể vì chột dạ, Thùy Trang muốn rút chân lại, nhưng cổ chân đã bị cô giữ chặt, căn bản không cử động được.

"Có việc như vậy, nhưng là do khi đó tình huống nguy cấp, Ngọc Huyền cũng không có ý gì khác." Nàng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.

"Vậy sao?" Ánh mắt Diệp Anh hạ xuống trên bàn chân nàng, mí mắt vẫn không nâng lên, "Nói như vậy, tất cả những vệ sĩ tôi an bài bên cạnh em đều là đồ vô dụng?"

"Cũng không thể nói như vậy, không phải là tình huống nguy cấp sao?" Nàng không muốn nói đề tài nhàm chán không đúng trọng tâm này nữa, "Diệp Anh, chị không mang quà gì về cho em sao?"

"Có!"

"Là cái gì? Chị cho em xem."

"Đợi lát nữa em sẽ biết."

Nói xong, Diệp Anh lấy một tấm khăn lông khô, tỉ mỉ lau chân cho nàng, nàng đi vào phòng tắm thế nào thì cũng đi ra thế đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro