Chương 12 - Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ta là ai vậy?"

Thuỳ Trang bị một câu làm cho choáng váng.

Diệp Anh không vội truy vấn, nắm ngón tay nàng không buông, lặng lẽ dùng ánh mắt vô tội nhìn nàng.

Cùng với cảm giác ai oán sắp bị bỏ qua một bên ban nãy, Thuỳ Trang nghẹn một bụng hỏa không thể phát tiết ra nửa phần, liền bị câu hỏi của Diệp Anh mặt mày ngơ ngác, bộ dạng níu chặt tay mình như sợ bị vứt bỏ, ánh mắt đề phòng nhìn về phía trợ lý Trần đánh cho tan tác.

Đây đâu phải Diệp tổng, đây là học sinh tiểu học không chịu đến trường gặp cô giáo thì có.

Nàng làm sao lại quên Diệp Anh mất trí nhớ?

Thuỳ Trang vô lực thở dài, nhân lúc trợ lý Trần chưa đi tới, chủ động giải thích, "Đây là trợ lý Trần mà em nói với chị đó, chị chưa gặp qua sao?"

"Chưa." Diệp Anh lắc đầu, cao thấp đánh giá một lần, "Hóa ra là người này."

Thuỳ Trang nghĩ không ra, "Ai đón chị về nhà từ bệnh viện vậy?"

"Ba."

"Ặc." Thuỳ Trang cảm thấy đáp án nghe quen quen, cẩn thận nhớ lại, mảnh nhỏ ký ức lúc say rượu mơ màng hiện ra —— nàng còn nhớ là, Diệp Anh cũng có nói được ba cho nghỉ dài hạn.

"Trợ lý Trần biết chuyện chị mất trí nhớ không?"

"Có thể là có nghe bác sĩ nói." Diệp Anh thành thật đáp, "Số người chắc chắn biết chuyện chỉ có em và người đàn ông hôm đó."

"Là luật sư Lưu...Ông ấy hình như cho rằng đây là trò chơi tình thú giữa chúng ta, nên chắc sẽ không nói ra ngoài đâu." Thuỳ Trang nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt phóng về phía trợ lý Trần đang đứng bên kia, "Người này có tin được không?"

Diệp Anh hạ mi mắt, nhìn xuống đầu ngón tay hai người giao nhau, buồn bã nói, "Không nhớ rõ."

Thuỳ Trang lúc này mới ý thức được câu hỏi của mình thật vô nghĩa, so với Diệp Anh mất trí nhớ, nàng trước kia tốt xấu gì cũng từng gặp qua trợ lý Trần. Nàng còn không rõ trợ lý Trần thì Diệp Anh lại càng không biết rõ.

Nàng hơi lo lắng, tuy rằng trợ lý Trần từ lúc Diệp Anh tiến vào Tập đoàn X thì đã đi theo, kinh nghiệm phong phú, rất được tín nhiệm, nhưng chuyện mất trí nhớ không phải chuyện nhỏ, ông Diệp còn chưa được báo, trợ lý Trần là người ngoài, các nàng không lý nào lại thẳng thắn nói hết.

Thuỳ Trang cảnh giác, cẩn thận hỏi Diệp Anh, "Chúng ta trước gạt anh ta đi?"

"Ừ." Diệp Anh sợ, nhưng cũng có chủ ý, "Ba nói cho tôi nghỉ phép dài hạn, sẽ không giao việc lại đây đâu, có thể lừa được đó."

Thuỳ Trang không đồng ý lắm, lo lắng hỏi, "Nghỉ thật không vậy? Trợ lý Trần cũng đã đuổi theo tới đây."

Diệp Anh dịu dàng xoa lưng nàng, nét cười trên mặt trong suốt sạch sẽ, "Thuỳ Trang, em không cần lo lắng."

Đã trải qua bi kịch luật sư vừa xuất hiện thì mình liền biến thành "góa phụ", Thuỳ Trang hiếm khi cảm thấy phải dựa dẫm Diệp Anh, nghĩ bản thân không thể hoảng hốt hơn Diệp Anh đang mất trí nhớ được, lấy lại tinh thần gật đầu, "Không sợ, đi từng bước xem từng bước."

"Ừ, cùng lắm thì dùng lý do tình thú cho qua chuyện."

"..."

Thuỳ Trang gạt tay Diệp Anh ra, thấy mình lỡ miệng mà nghiến răng nghiến lợi liếc xéo: thiệt tình, vừa học đã áp dụng ngay.

"Thuỳ Trang." Diệp Anh bám riết không tha, lại duỗi tay nắm lại, "Chúng ta cùng nhau qua nhé, được không?"

Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh, tự động dịch thành Tôi không nhớ rõ trợ lý Trần, một mình đi qua sợ lắm, không nhẫn tâm cự tuyệt là một chuyện, trọng điểm là lo lắng Diệp Anh hoàn toàn không biết gì cả ở trước mặt trợ lý Trần bại lộ chuyện mất trí nhớ, thở dài gật đầu.

Liếc qua hai người tay trong tay đi lại đây, trợ lý Trần thản nhiên nhìn, cung kính chào một tiếng, "Diệp tổng, Nguyễn tiểu thư."

Diệp Anh thản nhiên đáp lời, tay nắm Thuỳ Trang lại bất giác nắm chặt.

Thuỳ Trang sợ gượng gạo, chủ động hỏi, "Trợ lý Trần, sao anh biết chúng tôi ở đây?"

"Lái xe Trương nói." Trợ lý Trần cười trả lời, nói chuyện có nề nếp, "Quấy rầy đến hai vị nghỉ ngơi thật ngại, nhưng chuyện này có chút gấp, phải báo cho Diệp tổng trong hôm nay."

Dứt lời, ánh mắt trợ lý Trần tha thiết dừng trên người Diệp Anh.

Diệp Anh mờ mịt, Thuỳ Trang thì biết rõ mồn một, thiếu chút nữa nhịn không được giải thích: Diệp tổng, ý tứ chính là đợi chị lên tiếng đuổi tôi đi cho tiện nói chuyện đấy.

"Ừ." Hoàn hảo, Diệp Anh bị mọi người nhìn, đang mê mang cũng biết nên lên tiếng, trấn định ho nhẹ, dùng một lý do hợp thời, "Nơi này không tiện nói chuyện."

Sếp đã lên tiếng, trợ lý Trần không thể nào từ chối, giúp đi báo chú Trương quay về.

Mãi đến khi lên xe, Diệp Anh vẫn không có buông tay Thuỳ Trang, mắt nhìn thẳng phía trước, đối với ánh mắt trợ lý Trần luôn liếc xuống làm như không thấy.

Thuỳ Trang cảm giác được Diệp Anh khẩn trương, cũng không tiện nói chuyện, nàng vỗ nhẹ mu bàn tay cô, cho cô một ít trấn an.

Diệp Anh nhẹ nhàng thở dài, cầm lại tay nàng.

Tiếng vang này trong xe yên tĩnh nghe rất rõ ràng. Chú Trương vì đang lái xe nên cố gắng tập trung, trợ lý Trần lại không khách khí, theo kính chiếu hậu mà lập tức nhìn lại, nhìn thấy hình ảnh hai người nắm tay nhau chặt chẽ.

Về tới nhà, Diệp Anh đỡ Thuỳ Trang xuống xe, từng bước cẩn thận như thể nàng không đi được. Trợ lý Trần cầm hồ sơ chậm rãi đi theo phía sau, trên mặt cười mỉm, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Thuỳ Trang suy nghĩ, khẳng định trong lòng người ta hẳn đang oán giận: vì sao sếp lại rề rà như thế chứ.

Dì giúp việc đang ở trong nhà dọn dẹp, nhìn cả hội trở về liền đi pha trà, rất thức thời pha hai ấm, một cho Thuỳ Trang, một đem vào thư phòng cho Diệp Anh cùng trợ lý Trần.

Diệp Anh lại giục Thuỳ Trang, "Chân còn đau không? Tôi đỡ em lên bôi thuốc."

Lý do chính đáng như thế, trợ lý Trần đành ngồi đợi trên sofa uống trà, vẻ mặt ưu tư.

"Chị này, cũng rõ ràng quá đi." Đến phòng ngủ, Thuỳ Trang không cố kỵ gì, lập tức phanh phui nội tâm Diệp Anh, "Hoàn toàn không thèm để mắt tới trợ lý Trần."

Diệp Anh cúi đầu nhìn sàn nhà, "Tôi vốn là không muốn để ý anh ta mà."

Thấy vợ mình ngày xưa cường thế quyết đoán giờ biến thành như vậy, Thuỳ Trang cũng khó thích ứng kịp, nhất thời không biết nên nói cái gì, yên lặng xem xét vết thương chân mình.

Không nghiêm trọng lắm, chỉ mắt cá và gót chân do vớ không đủ cao mà xát đỏ lên, tróc cả da.

Nàng lười lấy nước, đi vào toilet rửa luôn, vừa đụng tới nước nóng đã rát đến rít lên một tiếng, run tay làm vòi sen vuột ra tưới lên khắp người.

"Làm sao vậy?" Diệp Anh chạy tới.

Thuỳ Trang cả người đều ướt, mắc cỡ vô cùng. Biết mình vụng về, nàng lí nhí, "Bị nước dính ướt rồi."

Diệp Anh giúp đỡ đem vòi sen tắt đi đặt lên máng, đưa tới khăn mặt.

Thuỳ Trang lau nước, được đỡ đi về giường ngồi xuống, mới thở ra một hơi thì thấy Diệp Anh ngồi xổm xuống xem xét vết thương chân nàng, giật mình rụt lại, "Chị làm gì vậy a."

"Vết thương hở." Diệp Anh nói, "Không nên để dính nước."

Thuỳ Trang lau tóc và mặt, rầm rì đáp lại, "Biết rồi."

"Dán băng cá nhân đi."

Thuỳ Trang cảm giác trên mắt cá chân có gì đó hơi lạnh phủ lên, lực đạo nhẹ nhàng, không đè đau miệng vết thương, lại làm dịu đi cơn đau rát trên chân, nàng sửng sốt một hồi cúi đầu nhìn xuống, thấy trên mắt cá chân có thêm miếng băng dán màu hồng có hình con gấu.

"Chị..." Nàng há hốc mồm, "Lúc nào cũng mang theo cái này sao?"

Diệp Anh nở nụ cười, vén ra bên trán đang dán băng cá nhân, "Tôi cũng đang dùng."

Thuỳ Trang nhìn thấy miếng dán màu nâu trên trán kia, không phục, "Của chị là loại bình thường mà!"

"Loại đáng yêu dành cho người đáng yêu dùng cụ thể là em."

"..."

Thuỳ Trang nói không nên lời.

Bầu không khí giữa hai người lặng yên một hồi thì có tiếng gõ cửa, Diệp Anh rất có phong phạm chủ nhân, hô mời vào, dì giúp việc đi vào, bưng trà tới đồng thời nói, "Trợ lý Trần nhờ dì báo cho cô, chuyện rất quan trọng, phải mau chóng bàn bạc."

"Ừ." Diệp Anh có lệ đáp, hai tay bưng chén trà đưa cho Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang bỗng nhiên cảm giác bản thân mình chính là nguồn cơn phân tán lực chú ý của sếp người ta, là hồng nhan gây hoạ cản trở công việc, cảm thấy thật vi diệu.

"Được rồi, chúng ta đi xuống đi, trợ lý Trần chờ một mình cũng rất đáng thương."

Diệp Anh không vội đáp ứng, một mực nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Em không theo giúp tôi sao?"

"Thì đi." Thuỳ Trang thở dài, "Chị trả lời trợ lý Trần là được."

"Ừ! Cõng em xuống nhé?"

"...Không cần."

Hai người các nàng cuối cùng cũng trở lại trước mặt trợ lý Trần.

"Có chuyện gì nói thẳng đi." Diệp Anh vẫn nhớ không được để lộ, lạnh giọng nói.

"Vâng, Diệp tổng." Trợ lý Trần không hề rối rắm Thuỳ Trang đang bên cạnh, từ túi hồ sơ lấy ra một đống đồ vật này nọ.

Đầu tiên đặt lên bàn là một hộp nhẫn.

"Này là bên sửa xe họ tìm được dưới ghế phó lái, cô xem có hư hao gì không."

Lúc trước ngại chuyện mất trí nhớ, Thuỳ Trang không hỏi được chuyện nhẫn cưới, rốt cuộc nhìn thấy hộp nhẫn cảm thấy rất vui, nàng trước Diệp Anh một bước cầm hộp mở ra, "Rốt cuộc đã quay về...Không hư hao! Tốt quá!"

Diệp Anh thấy nàng cười, cũng cong khóe môi theo, "Đeo thử xem có bị biến dạng không."

Đeo lại nhẫn cưới?

Thuỳ Trang cho rằng hàm nghĩa quá lớn, cười gượng khỏa lấp, "...Không cần, em nhìn là biết rồi, nó không có biến dạng."

Trợ lý Trần yên lặng ở bên cạnh nghe các nàng nói chuyện.

Mắt thấy vợ cất nhẫn đi không theo lời mình, Diệp Anh hơi buồn bực, đột nhiên lá gan lớn lên, hướng trợ lý Trần hỏi, "Anh nói trọng yếu là chuyện này à?"

"Không phải." Trợ lý Trần mở ra một tệp hồ sơ trên bàn trà, "Xe đã được kiểm tra qua một lần, ngoại trừ từ cửa xe biến dạng tìm thấy hộp nhẫn và một ít vật dụng, tạm thời chưa có sửa chữa."

Thuỳ Trang nhìn thấy hình ảnh chiếc xe móp méo đến biến dạng bên trên, lần đầu cảm thấy tai nạn xe cộ chân thực trước mắt.

Từ lúc ra khỏi văn phòng luật sư Lưu tới bây giờ, nàng nhìn thấy Diệp Anh gần như hoàn hảo không tổn hại gì, chuyện liên quan đến mất trí nhớ đột nhiên đều trở nên khó tin.

Mà hình ảnh chiếc xe, bên trái không có hư hại gì lớn, phía bên phải lại biến dạng nghiêm trọng, cửa xe do ngoại lực tác động mà bung ra, bẹp dúm dó, lặt lìa dính tại nơi đó như sắp rơi xuống.

Diệp Anh đối với hình ảnh tai nạn không có cảm giác quá lớn, cố gắng nhớ lại, muốn từ ký ức tìm ra một tí dấu vết.

"Đây là...xe Diệp Anh sao?" Thuỳ Trang nhớ đến lúc nghe được tai nạn xe kia, thoáng chốc lại lo lắng, không thể tin được hỏi lại.

Trợ lý Trần gật đầu, "May mắn là Diệp tổng lúc xe bị mất thắng đã đánh tay lái, ép sát vào chướng ngại vật ven đường để giảm tốc độ và dừng lại, nên không có thương tổn nặng nề hơn."

Thuỳ Trang không hiểu, "Làm sao mà lại mất thắng? Diệp Anh lái xe luôn luôn rất cẩn thận, ngày đó lại không mưa..."

Trợ lý Trần thở dài, đưa qua một tờ giấy, chỉ vào chữ bên trên:

"Xe bị người động tay, có người muốn hại Diệp tổng."

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro