Chương 13 - Làm bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo cáo kiểm nghiệm xe chi chít chữ và số liệu, còn dùng toàn thuật ngữ chuyên nghiệp, Thuỳ Trang xem cũng không hiểu.

Trợ lý Trần dùng phương thức đơn giản nhất nói ra, "Có người muốn hại Diệp tổng."

Đầu óc Thuỳ Trang oành một cái, cảm giác các con chữ màu đen rậm rạp trên báo cáo ập tới trước mặt, như là một đàn bọ không để người ta yên, lúc nhúc ráp lại thành bức ảnh ghê người kia.

Một bên xe bị tông đến hoàn toàn biến dạng.

Nếu lúc đó Diệp Anh hoảng loạn, không kịp thời dựa vào chướng ngại vật bên đường để dừng xe, thì với tốc độ đó tông thẳng về phía trước.

"Sao lại..." Thuỳ Trang không dám nghĩ tới, giọng như nghẹt lại, nàng trở tay cầm lên một tờ tư liệu khác, hoảng hốt phát hiện hình ảnh chân thực trước mắt so với ở tưởng tượng trong đầu càng thêm khủng bố, "Đây là có người ra tay sao?"

Trợ lý Trần gật đầu, "Kỹ sư vẫn luôn kiểm tra đi kiểm tra lại, xác định trục trặc của xe là do người động tay."

Thuỳ Trang sợ hãi không ngớt, tay níu chặt váy nói không nên lời.

Không có trí nhớ của lúc sinh tử trên hiện trường, cũng không có nỗi hoảng hốt của Thuỳ Trang khi nghe được tin tai nạn, Diệp Anh tương đối bình tĩnh, một tay nắm tay Thuỳ Trang, trên mu bàn tay lạnh lẽo của nàng phủ lên một chút ấm áp, tay kia lật ra mặt sau báo cáo kiểm nghiệm, nhìn xem có thêm thông tin không.

Trợ lý Trần chủ động từ trong túi lấy ra một tablet, "Video từ camera hành trình đã được trích xuất."

Thuỳ Trang lập tức lấy lại tinh thần, cùng Diệp Anh xem video ghi hình ngày đó.

Hình ảnh bắt đầu, là xe đang chạy vững vàng. Lúc đó còn khá sớm, đường sá thông thoáng, xe dần dần tăng tốc, phong cảnh trước kính chắn gió lướt qua rất nhanh.

Xe đi tới một cái giao lộ mới xảy ra vấn đề.

Đằng trước có đèn đỏ, có xe đang đậu chờ, nhưng tốc độ xe Diệp Anh lại không giảm xuống chút nào. Diệp Anh hình như có phát hiện, trong tích tắc đánh tay lái sang làn bên cạnh, tránh được cú tông vào đuôi xe trong tiếng còi inh ỏi, sau đó hình ảnh có sự thay đổi, từ đường lớn biến thành ngõ nhỏ trồng hoa, một tiếng va chạm thật lớn, hình ảnh kịch liệt rung động, bắt đầu có chút không rõ.

Thuỳ Trang thấy lạnh cả người.

Ngay lúc đó, Diệp Anh, ở ngay trong xe...đau đớn vật lộn với tay lái?

Dù biết được xe nhất định sẽ dừng lại, Thuỳ Trang vốn vẫn đang trừng to mắt vẫn không dám nhìn, càng dùng sức nắm lấy tay Diệp Anh, cảm thụ da thịt ấm áp chạm nhau mới cảm giác được tính chân thực, quay đầu nhìn đăm đăm người trước mắt, sợ hãi giây tiếp theo thì trước mắt sẽ giống như hình ảnh trong video, long trời lở đất.

Diệp Anh theo bản năng vỗ tay an ủi, ánh mắt không rời đi video, cau mày xem đoạn phim cuối cùng.

Trên tablet vang lên thêm một loạt tiếng động chói tai.

Trợ lý Trần bấm tạm dừng, "Phía sau là khi xử lý sự cố."

"Ừ." Diệp Anh gật gật đầu, "Báo cảnh sát chưa?"

"Không có, sáng nay mới vừa có kết quả, tôi cho là nên báo với Diệp tổng trước."

Diệp Anh có chút đăm chiêu, im lặng suy nghĩ trong chốc lát, quay đầu hướng về Thuỳ Trang.

Thuỳ Trang lá gan nhỏ, bị ánh mắt mờ mịt nhìn tới mới hoàn hồn lại.

Hiện tại Diệp Anh không phải Diệp tổng, mà là bạn học Diệp vừa mới trưởng thành.

"Khụ." Thuỳ Trang nhất thời có đảm đương, đỡ lời, "Chuyện này quá nghiêm trọng...Anh đã nói với chủ tịch chưa?"

Trợ lý Trần lắc đầu.

Thuỳ Trang thoáng an tâm, cấp bạn học Diệp tìm cái cớ lảng tránh, "Chúng ta trước tiên nên bàn bạc với ba một chút."

Diệp Anh hùa theo, "Thuỳ Trang nói rất đúng!"

Ánh mắt long lanh, khóe môi mang ý cười, giọng hưng phấn đến đổi cả tông.

Thiếu điều muốn viết lên mặt: Vợ của tui giỏi quá!

Mắt thấy Diệp tổng quyết đoán biến thành thê nô nghe lời như vậy, trợ lý Trần có chút khó có thể tiếp nhận, nụ cười cương trên mặt, một hồi lâu mới bình ổn cảm xúc, nghĩ mệnh lệnh của vợ sếp cũng là mệnh lệnh, trịnh trọng đáp, "Được."

Thuỳ Trang cũng hiểu được hiện tại có gì đó sai sai, cười gượng nói, "Vất vả anh."

Trợ lý Trần không trả lời, Diệp Anh lướt lướt tablet một hồi, chợt hỏi, "Chỉ có một cái video?"

"Còn vài cái khác nữa, nhưng chỉ có cái này là trực tiếp liên quan tai nạn."

"Còn camera ở bãi đỗ xe?"

Trợ lý Trần sớm có chuẩn bị, "Chỉ cần cô phê duyệt, tôi lập tức cho người phụ trách trích xuất."

"Từ từ!" Thuỳ Trang sợ Diệp Anh kích động liền "phê duyệt", giành trước nói, "Chúng ta vẫn nên thương lượng với ba trước đi."

Diệp Anh ngậm lại miệng, yên lặng ở trên thanh điều khiển video kéo qua kéo lại.

Chuyện trọng yếu đã nói xong, trợ lý Trần bắt đầu nói chút việc vặt vãnh, tỷ như trong xe tìm không thấy mặt khác đồ vật nào khác, di động và tiền trong áo khoác Diệp Anh, nhẫn rơi xuống dưới ghế nên nhất thời mới tìm không thấy, tỷ như xe tạm thời chưa sửa chữa đợi phục vụ điều tra, tỷ như bồi thường thiệt hại tốn bao nhiêu tiền, v.v...

Trợ lý Trần làm việc kiên nhẫn cẩn thận, nhất nhất dặn dò, Thuỳ Trang nghe một hồi xuất thần, Diệp Anh thì bắt đầu không kiên nhẫn, "Biết rồi, anh cứ vậy làm đi."

"Vâng." Trợ lý Trần đáp ứng, "Diệp tổng còn có dặn dò gì không?"

Diệp Anh lắc đầu, "Không có, anh trở về làm đi."

"Vâng, Diệp tổng." Trợ lý Trần không kềm chế được, co giật khóe miệng, nhanh chóng thu thập đồ vật.

Chờ trợ lý Trần rời đi, Diệp Anh rốt cuộc hỏi ra nghi hoặc, "Vì sao không báo cảnh sát, vì sao không trích xuất camera?"

Thuỳ Trang thở dài, "Hai chuyện này đều có thể dùng một nguyên nhân mà giải thích."

"Nguyên nhân gì?"

"Lỡ như người hại chị là người trong nhà thì sao?"

——

Diệp Anh chết, ai được lợi nhiều nhất?

Chính là con trai của cô ba, Diệp Thấm Hải.

Luôn tranh giành chức Tổng giám đốc Tập đoàn X, xung đột quyền lực lợi ích công ty, còn có lần trước ở bệnh viện để lộ ra nét mặt oán hận. Thuỳ Trang cảm thấy đáp án đang dần hé lộ.

Nếu người động tay động chân vào xe Diệp Anh thật sự là Diệp Thấm Hải, các nàng trích xuất camera kinh động lớn đến công ty như vậy, Diệp Thấm Hải lăn lộn đã nhiều năm, nếu nghe được phong thanh sẽ tiêu hủy chứng cớ thì phải làm sao? Cho dù chứng cớ còn lưu thì khi các nàng báo án, cảnh sát điều tra ra Diệp Thấm Hải rồi bắt lấy, động tĩnh truyền khắp thiên hạ đều biết, lấy tính tình của ông Diệp không thích chuyện thị phi lại còn ưa bao che người nhà, có lẽ sẽ mắng Diệp Anh làm việc không chu toàn.

Kết quả nào Thuỳ Trang cũng đều không muốn, đơn giản trước khoan quyết định, đợi trợ lý Trần về rồi nói sau.

Diệp Anh nghe xong giải thích của nàng, cái hiểu cái không gật gật đầu, rồi sau đó lại không cam lòng truy vấn, "Ba là người không nói lý lẽ như vậy sao?"

Thuỳ Trang nhìn thoáng qua Diệp Anh theo thói quen lại níu lấy ống tay áo mình, không hiểu sao cảm thấy lời này thực lòng chính là: sao em lại nói xấu ba tôi vậy.

Cũng phải, Diệp Anh 18 tuổi năm đó, ông bố Diệp Tân Hạo vẫn chưa bị vợ phản bội, đối với con gái trưởng thành tốt nghiệp đại học, đúng là thời điểm tương lai rộng mở, khẳng định là từ ái dễ thân cận.

Diệp Anh mất đi phần ký ức u ám và áp lực nhất, đối với cha vẫn còn lưu lại ấn tượng tốt nhất, không muốn tin tưởng cũng là bình thường.

Chuyện mẹ cô bỏ trốn, Thuỳ Trang khó mà nói ra, kéo tay Diệp Anh xuống, đổi cách nói nhẹ hơn, "Diệp Thấm Hải là cháu ruột họ ngoại thân nhất của ba, ba là nhất thời khó tiếp nhận thôi."

Diệp Anh mím môi, lại hỏi một câu, "Anh họ sẽ giết tôi sao?"

"...Em chỉ nói là có thể thôi, không nhất định là Diệp Thấm Hải." Thuỳ Trang không đành lòng ở trước mặt bạn học Diệp đơn thuần tiếp tục nói xấu người nhà của cô, "Chúng ta về nhà gặp ba, đến lúc đó lại cùng nhau ngẫm xem thế nào."

"Ừ." Diệp Anh nhu thuận đáp ứng.

Thuỳ Trang nhẹ nhàng thở ra, ngã vào trên sofa xoa xoa bàn chân hôm nay đi dạo đại học đi đến đau nhức.

Nàng ấn ấn vài cái, Diệp Anh lại hỏi một vấn đề, "Trưa nay mình ăn gì?"

"..." Thuỳ Trang từ sau khi về nhà hết xem video rồi phải luôn trả lời câu hỏi, mệt bở hơi tai nên cáu kỉnh, "Diệp Anh!"

Diệp Anh dường như không cảm nhận được tức giận của nàng, ôn nhu lên tiếng trả lời, "Ơi."

Thuỳ Trang nhìn đăm đăm khuôn mặt tươi cười Diệp Anh cũng hết cách, hít sâu một hơi, xả ra nụ cười, "Chị nhắn ba trước đi, xem ba khi nào rảnh thì gặp chúng ta, chuyện cơm trưa nói sau được không?"

"Hỏi rồi." Diệp Anh rút ra điện thoại, "Ba nói ngày mai đến gặp chúng ta."

Thuỳ Trang nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, có chút choáng váng.

Diệp Anh nhắn:

[Ba~ con có chuyện quan trọng muốn nói, ba chừng nào thì rảnh~]

Ba trả lời:

[Ngày mai tới nhà con.]

Kêu ba có thể hiểu đi, chỉ một tiếng xưng hô thôi, thêm chút ngữ khí cũng có thể hiểu được, nhưng nàng đọc tới gợn sóng ~~ thì đông cứng.

Chính là cuộn sóng gợn gợn dâng trào ~~ thế này là cái quỷ gì vậy!

Thuỳ Trang khiếp sợ, đoạt điện thoại qua xác định, "Chị làm sao mà xài cuộn sóng vậy trời..."

Diệp Anh thở dài, ôm biểu cảm khổ tận tâm can, trầm giọng nói, "Làm cho ba cao hứng một chút. Ngày mai phải nói chuyện xe có người động tay, chuyện tôi mất trí nhớ không biết có thể giấu được nữa không, ba lớn tuổi rồi, không biết có thể chịu đựng nổi không."

"Đúng vậy," Thuỳ Trang phản ứng lại đây, "Chị vừa hỏi không biết ba có...lỡ như phát hiện mất trí nhớ, ba trực tiếp gạt chị ra, nghỉ dài hạn biến thành sa thải luôn thì phải làm sao?"

Diệp Anh cũng một chút không vội, cười tủm tỉm nói, "Không sao đâu, dù sao tôi cũng không nhớ rõ làm sao quản lý công ty."

"Nhưng mà, chị vất vả lâu như vậy..."

"Ừ." Diệp Anh cười khẽ, "Thiếu chút nữa ngay cả vợ cũng đánh mất, không đáng."

Thuỳ Trang không nói, cúi đầu tránh đi.

Nghe được một câu mình từng mong mỏi ngày đêm, nàng chỉ có một chút thản nhiên vui sướng, rất nhẹ rất khẽ, chạm không được đoán không ra, như vết khều nhẹ trong tim, nhanh đến vội đi.

Bởi vì hiện tại Diệp Anh không giống hồi xưa.

Nếu khôi phục trí nhớ, Diệp Anh còn có thể quyết định như vậy không?

"Đến lúc đó rồi nói sau." Thuỳ Trang thấm mệt, đứng dậy đi lên lầu, "Dậy sớm quá hơi buồn ngủ, em lên lầu ngủ một lát, bữa trưa chị cứ ăn một mình."

Diệp Anh đã quên nhiều việc, lại không quên khả năng nhìn mặt đoán ý, căn bản không dám tiến lên đỡ nàng.

Thuỳ Trang như nguyện một mình trở về phòng, ngã vào trên giường nhắm mắt muốn ngủ.

Nàng ánh mắt mệt mỏi, đầu óc lại rất thanh tỉnh, không ngừng lặp lại các tin tức mới nhận gần đây cùng các loại hình ảnh. Trước khi Diệp Anh mất trí nhớ nàng bận bịu chẳng mấy khi nhìn tới cô, sau khi mất trí nhớ Diệp Anh chớp mắt nhìn nàng, cùng khuôn mặt nhưng thần sắc bất đồng, biến ảo vô thường, làm cho người ta phân biệt không được.

Cuối cùng, Thuỳ Trang lấy chăn che đầu, vất vả dùng oi bức trong chăn ép mình buồn ngủ, bên tai lại nghe thấy tràng tiếng còi chói tai trước sự cố trong video, kích thích nàng đau cả đầu.

Nàng cáu kỉnh đá một chân, cọ rớt cả băng dán trên chân.

Thuỳ Trang cảm giác được, ngồi dậy dán lại, đầu ngón tay ở trên băng nhẹ nhàng vuốt ve, nghiêng đầu nhìn chăm chú chỗ tróc da, nheo mắt xuất thần nhìn chăm chú đến miếng băng dán màu hồng nhạt đi một ít, hoa văn trên miếng dán nhìn như...

Bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng nhảy dựng lên chộp lấy bút vẽ.

Bên ngoài trời dần dần sụp tối.

Thuỳ Trang không biết thời gian trôi qua bao lâu, chuyên tâm ngồi ở trên giường vẽ vẽ phác thảo.

Cộc cộc cộc.

Nàng không thích đang lúc suy nghĩ bị làm phiền, cáu kỉnh mắng, "Ai!"

Diệp Anh ở bên ngoài nói, "Thuỳ Trang, ăn chút gì đi."

Thuỳ Trang xùy một tiếng, để tránh Diệp Anh dây dưa không để yên, nàng đành mở cửa đi lấy, "Em đang chạy deadline, không có việc gì đừng gõ cửa."

Nói xong, nàng đóng cửa lại, bưng cơm chiều quay về phòng, bới mấy đũa cơm nuốt xuống lấp cái bụng, một miệng đầy cơm tiếp tục dụng tâm thiết kế, chờ sơ thảo hoàn thành mới thở phào một cái, sau mới ngả xuống giường ngủ.

Trời dần dần sáng lên.

Cộc cộc cộc.

Thuỳ Trang mơ hồ dụi mắt, trí nhớ vẫn dừng lại ở thời điểm tối hôm qua Diệp Anh đưa cơm, tức giận đáp, "Em ăn rồi!"

Ngoài cửa Diệp Anh lúc này không im lặng tránh đi nữa, trực tiếp mở cửa, vọt vào bên trong.

Thuỳ Trang cảm thấy chăn xốc lên tiến vào một người, sợ tới mức hô lên sợ hãi, "Uii!"

Diệp Anh sớm có chuẩn bị, một tay ấn bả vai, một tay che miệng nàng, "Suỵt! Ba đến đây, không thể để ông ấy phát hiện chúng ta ngủ riêng được."

Thuỳ Trang trừng lớn mắt, có miệng mà không thể trả lời.

Đạo lý này nàng hiểu được...

Nhưng mà làm bộ có cần làm tới trên giường luôn không?!!

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro