Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi tới phòng thuộc về hai người, với thân phận của Minh Triệu và còn vì Kỳ Duyên nên chuyến du lịch này Minh Triệu đã đặt một phòng tổng thống. Khu này chính là một tầng chỉ duy nhất có một phòng, cho nên cách thất xa Minh Triệu đã thấy Kỳ Duyên đứng chờ trước cửa, Kỳ Duyên đang đứng khoanh tay vừa bĩu môi, thỉnh thoảng liếc nhìn Minh Triệu đang đi tới, tại cùng khi ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Duyên lại lập tức quay đầu đi, tựa như muốn nói mình đang rất tức giận.

Bất đắc dĩ lắc thở dài, mở cửa phòng, Minh Triệu bắt lấy tay Kỳ Duyên lôi đến phòng ngủ, đem Kỳ Duyên đẩy lên giường, bản thân cũng bò theo, nằm xuống ôm lấy Kỳ Duyên. Bàn tay ma sát làn da mịn màng, Kỳ Duyên không tránh khỏi có chút động tâm, Minh Triệu lại nhớ đến chuyện mình thầm nghĩ lúc tập bơi, bất quá trước tiên vẫn chính là bình tâm dằn xuống, bởi vì hiện tại cần phải biết rõ nguyên nhân tên ngốc này vì cái gì mà tức giận mới là trọng yếu.

"Bảo bối, nói chị biết, chị làm cái gì sai sao?"

Minh Triệu vừa hỏi cũng vừa chồm lên hôn nhẹ lên má trái Kỳ Duyên, ở bên tai giọng khàn khàn hỏi.

Hơi thở Minh Triệu bên tai, một trận tê dại cảm giác truyền đến khiến cho bản thân Kỳ Duyên trong lòng rung động, thân thể có chút vô lực nương hết vào lòng của Minh Triệu, Kỳ Duyên cứ như vậy mà đầu hàng.

"Chị không để ý đến em, đã thế còn cười với người kia"

Biết rõ nguyên nhân chính là như vậy, Minh Triệu đầu tiên là ngẩn người, sau đó chính là cực kỳ vui vẻ nở nụ cười.

"Gấu a, em là đang ghen sao?"

"Ghen? Tại sao em phải ghen chứ? Dấm chua cũng không thể ăn''

Hơi hơi quay đầu lại nhìn Minh Triệu, vẻ mặt mê man.

Không trả lời nghi vấn của Kỳ Duyên, Minh Triệu trực tiếp hôn lên môi tiểu ngốc nhà mình, vừa nghĩ đến Kỳ Duyên chính là ghen tị, lòng Minh Triệu tràn đầy ngọt ngào.

Nụ hôn ban đầu đơn thuần dần dần thành nụ hôn sâu, Minh Triệu trong lòng bóc hỏa, nhượng cô thập phần khó chịu, xoay một cái liền áp Kỳ Duyên dưới thân. Minh Triệu rời khỏi môi Kỳ Duyên, mang theo chút thở dốc, nói.

"Duyên, hàng ngày đều là em ăn đậu của chị, hiện tại chị có thể ăn của em không?"

Kỳ Duyên nằm ở trên giường ngẩng đầu nhìn Minh Triệu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thứ nhất là bởi vì nụ hôn khi nãy mà thiếu dưỡng khí, thứ hai chính là khe rãnh thật sâu ở ngực Minh Triệu trước mắt, nghe Minh Triệu hỏi, Kỳ Duyên mơ hồ gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của Kỳ Duyên, Minh Triệu khóe miệng nở nụ cười câu dẫn đặc biệt mê người, lần nữa làm Kỳ Duyên rơi vào mê loạn.

Mảnh khảnh bàn tay trên người Kỳ Duyên nhẹ nhàng mang chướng ngại vật trên của cô cởi ra. Đây là lần thứ hai Minh Triệu nhìn thấy hai khỏa anh đào của Kỳ Duyên, lần đầu tiên chính là lúc giúp cô tắm, khi đó căn bản nhìn Minh Triệu cũng không dám nhìn, mà hiện tại lại quang minh chính đại nhìn.

Hai tiểu màn thầu (bánh bao) của Kỳ Duyên không tính là quá lớn (hơi sai sai), xòe nắm tay là có thể nắm giữ, nhưng xúc cảm mang đến thật tốt, mềm, êm, mịn màng, phía trên hai màn thầu chính là hai tiểu tiểu đậu hồng, thoạt nhìn qua cũng thật sự mê người.

Minh Triệu cúi đầu thưởng thức một bên, tay cũng không quên nhàn rỗi mà nhẹ nhàng xoa nắn chăm sóc bên còn lại, động tác chính là áp dụng theo cách Kỳ Duyên thường hay làm với mình, lúc này là lúc Minh Triệu mang toàn bộ đáp trả Kỳ Duyên.

Nhìn Kỳ Duyên vì ngượng ngùng nhắm chặt mắt, Minh Triệu trong mắt hiện lên tia trêu tức, đoán cũng biết chính bản thân cũng không nhịn được mà chìm đắm trong loại cảm giác đặc biệt khó cưỡng lại này, giờ thì Minh Triệu hiểu rõ Kỳ Duyên vì sao lại thích ăn đậu của mình như vậy.

Một phần riêng tư cơ thể được một nơi ấp ám ướt át bao lấy, hàm răng thỉnh thoảng nhẹ nhàng cắn cắn, làm Kỳ Duyên chợt hét lên, tựa hồ cảm giác có chút đau nhưng cũng lại có chút thoải mái, tuy nhiên cảm giác tiếp theo làm Kỳ Duyên khó nhịn mà nheo chặt lông mày. Kỳ Duyên rốt cục cũng hiểu vì sao mỗi lần bản thân ăn đậu của vợ, nhìn vợ biểu hiện cực kỳ thống khổ, hóa ra cảm giác bị ăn chính là khó chịu đến như vậy. Sau này có cần ăn đậu của vợ nữa không nhỉ?

"Ưm, khó chịu quá"

Cảm giác trống rỗng không được đáp ứng, Kỳ Duyên đẩy đầu Minh Triệu đang chôn trước ngực mình ra, nhu nhuyễn giọng nói cũng trở nên kiều mị.

"Làm sao vậy? Không thích sao?"

Bị Kỳ Duyên cắt đứt, Minh Triệu mang theo chút thất bại, lẽ nào tiểu ngốc không thích mình đụng vào?

Lắc đầu, Kỳ Duyên cau mày, chăm chú suy tư một phen.

"Thích a, rất thoải mái, nhưng cũng rất khó chịu"

Rốt cục Minh Triệu cũng minh bạch ý tứ Kỳ Duyên, thâm ý khóe miệng khẽ cong, hỏ.

"Duyên, có muốn thoải mái hơn không?"

Trừng mắt nhìn Minh Triệu, Kỳ Duyên vừa định trả lời lại bị chuông điện thoại đầu giường vang lên làm gián đoạn.

Cầm lấy điện thoại, bên trong chính là giọng của Thiên Trang.

"Alo, Phạm Tổng, chúng tôi muốn ra bãi biển nướng đồ ăn, tất cả mọi người đều muốn cô cùng tham gia, cô có thể đi cùng không?"

Minh Triệu cắn răng "ân" một tiếng, liền cúp điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.

Giúp Kỳ Duyên chỉnh chu lại y phục trên người, khẽ hôn một cái vào miệng nhỏ của Kỳ Duyên, Minh Triệu nói.

"Bảo bối, chúng ta xuống dưới cùng ăn đồ nướng được không?"

Còn chưa bình ổn được cảm giác mãnh liệt vừa rồi, Kỳ Duyên khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly. Qua nữa ngày mới gật đầu đáp ứng Minh Triệu, đứng dậy vào toilet tắm thay đồ.

Bất tri bất giác, màn đêm buông xuống, mùa đông tại đây thời tiết lành lạnh, bất quá ăn mặc ngắn tay cũng không sao, dù gì cũng là đi nướng thịt, thời tiết lạnh cũng có thể sưởi ấm.

Hai người đi đến bãi biển, nơi này đã mọc lên rất nhiều đóm lửa, bao quanh là đoàn người rất nhột nhịp, xem ra không chỉ có nhân viên Nguyễn thị, mà du khách ở đây cũng rất thích hoạt động này.

Thẳng một đường đi tới, Kỳ Duyên nhìn xung quanh đóm lửa đang nướng thịt vẻ đầy háo hức, tìm một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Thiên Trang, lúc này thư ký Trang trên tay đang cầm con mực, Minh Triệu thấy cô ăn ngon như vậy, nhớ tới chuyện tốt đẹp của mình vừa rồi bị cắt đứt, nhãn thần hiện lên một tia lãnh ý, đi đến phía sau lưng Thiên Trang, dùng ngữ khí lạnh lẽo nói.

"Thư ký Trang, cô ăn rất ngon sao?"

"Vâng, khụ khụ"

Thiên Trang đang híp mắt thỏa mãn thưởng thức mực ngon trong miệng, không nghĩ đến Minh Triệu lại như vậy đột nhiên xuất hiện phía sau nói một câu như thế, trực tiếp làm Thiên Trang sợ đến muốn phát nghẹn.

Cô cuối đầu, dùng sức ho khan vài tiếng, mang theo dáng tươi cười nịnh nọt.

"Phạm Tổng, cô đến rồi sao, chúng tôi vẫn còn đang nướng, bên kia nướng xong rồi, cô có muốn thử một chút không?"

Nhìn Kỳ Duyên vẻ háo hức xem mọi người đang nướng, Minh Triệu tươi cười nói.

"Không cần, chúng tôi tự nướng là được"

Thật ra chính là Minh Triệu muốn ăn do Kỳ Duyên nướng.

Lôi kéo Kỳ Duyên đi đến một nơi có ít người nướng, những người bên cạnh vừa nhìn thấy Minh Triệu thì lập tức đứng dậy, mỉm cười nhường chỗ cho hai người, dù sao thì cái uy danh Phạm Tổng lạnh lùng cũng được truyền xa.

Nhìn những người khác thức thời rời đi, Minh Triệu mỉm cười hài lòng, nắm lấy tay Kỳ Duyên kéo cô ngồi xuống, ôn nhu nói.

"Duyên, chúng ta cùng nướng"

Kỳ Duyên quay sang Minh Triệu cười một cách sáng lạng, ra sức gật đầu.

"Vâng''

"Lúc nướng đồ ăn, cần phải thêm dầu, đợi khi gần chín lúc đó mới thêm gia vị, biết không?"

Minh Triệu ngồi bên cạnh nhẹ nhàng chỉ dẫn, sau đó lấy ra con mực đưa cho Kỳ Duyên làm thử.

Tuy rằng hiện tại cơm nước ở nhà đều do Kỳ Duyên nấu, nhưng làm cơm và nướng đồ là hai điều không giống nhau a.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro