Chap 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên tại phòng khách cùng Youngmini đùa giỡn một trận, chờ chờ đợi đợi tận đến gần bảy giờ vẫn chưa thấy mạc Minh Triệu đi ra, Kỳ Duyên không còn kiên nhẫn, quay trở lại phòng ngủ.

Bên trong, Minh Triệu đang cố gắng chiến đấu với chiếc khăn choàng cổ màu xanh, nhưng chiếc khăn quấn có giới hạn, choàng sang trái sẽ lộ bên phải, choàng sang phải lộ ra bên trái, cố gắng cỡ nào cũng không thể che hết dấu tích trên cổ. Minh Triệu cắn môi có chút bất đắt dĩ lẽ nào phải choàng cả hai cái, mặt áo chùm kín đầu? Minh Triệu lắc mạnh đầu xua bỏ ý tưởng khủng khiếp này.

"Vì sao sao lại phải cố che chúng, rõ ràng nhìn rất đẹp"

Kỳ Duyên tiến vào ôm lấy Minh Triệu từ phía sau, oán giận nhìn chiếc khăn màu xanh kia đang che mất đi kiệt tác của chính mình.

Cóc nhẹ lên cái đầu nhỏ Kỳ Duyên, Minh Triệu phiền muộn nói.

"Em còn dám nói? Như vậy thì làm sao chị có thể ra ngoài được chứ? Tiểu bại hoại, vì sao lại lưu nhiều thế này, che thế nào cũng không che hết"

Kỳ Duyên đắc ý cười, không trả lời vấn đề của Minh Triệu, môi trực tiếp dán vào phía sau cổ, nhẹ nhàng đáp.

"Hình như phía sau này còn sót a"

Một lời này thốt lên làm Minh Triệu sợ đến thân thể co rút lại, lập tức thoát khỏi cái ôm của Kỳ Duyên.

"Không được nháo, ra ngoài đợi chị, chúng ta cùng đi ăn"

Liếc nhìn mình trong gương lần cuối cùng trước khi rời đi, chỉ còn lại chút mờ nhạt dấu ô mai trên xương quai xanh là không che được, nhưng cũng may cái này chỉ có đi bộ chú ý lắm mới có khả năng nhìn thấy.

Vất vả một hồi cuối cùng hai người mới rời khỏi, nhà ngay trung tâm cũng rất tiện lợi, tùy tiện đi vài bước là có thể tìm được chỗ ăn, thế nhưng lại có người nào đó cố tình muốn đến làm phiền hai người.

Xem xét một nhà hàng tựa hồ là một nhà hàng mới mở, hai người hướng cửa lớn đi vào, trùng hợp từ trong nhà hàng đi ra một người, không ai xa lạ chính là Hồ thiếu gia, Hồ Vĩnh Khoa.

Không khí nhất thời có chút ngưng động, Vĩnh Khoa nhìn thấy Minh Triệu đầu tiên là hai mắt sáng ngời, vui mừng hiện rõ trong đáy mắt, nhưng phát hiện kế bên còn có Kỳ Duyên, một tia chán ghét cũng nhanh chóng theo đó hiện lên, nhưng cũng kịp ý thực được cái nhìn lạnh băng từ Minh Triệu, liền giảo hoạt nói.

"Triệu, thật trùng hợp a, hai người là đến đây ăn sao? Vừa vặn ông chủ nhà hàng này anh cũng quen biết, anh mời hai người nhé"

Không thể không nói, chịu được sự lạnh lùng của Minh Triệu lúc này chỉ có Vĩnh Khoa là mặt đủ dày, lại còn có thể giả vờ nồng nhiệt chào đón ân cần, hành vi như vậy cũng không biết gì là xấu hổ, xem ra trình độ tu vi của Vĩnh Khoa đã đặt đến mức tối cao.

"Không cần, chúng tôi bỗng nhiên muốn đi nơi khác ăn. Hồ tiên sinh, tạm biệt''

Để lại những lời này, Minh Triệu liền lôi kéo Kỳ Duyên xoay người rời đi, không chỉ vì bản thân chán ghét Vĩnh Khoa, mà quan trọng chính là hôm qua tiểu bằng hữu nhà cô chính vì ghen mà hôm nay lưu lại nhiều vết tích như vậy, lần này mà còn cùng Vĩnh Khoa ăn cơm, ngày mai không dám chắc bản thân còn có thể xuống giường được.

"Triệu, Triệu, ngày hôm qua anh đã nghĩ qua, chúng ta còn có thể nói..."

Vĩnh Khoa vài bước đuổi theo Minh Triệu, tại bên cạnh cô lên tiếng, thế nhưng lúc này như nhìn thấy cái gì, ngữ khí khi nói càng ngày càng chậm, cước bộ cũng ngừng lại.

Hơi nghi hoặc nhìn Vĩnh Khoa đứng đó, Minh Triệu nói.

''Tôi nghĩ chúng ta không có gì để bàn. Hồ thiếu, xin chào, không hẹn gặp lại"

Nói xong hai người vội vã rời đi, Vĩnh Khoa đứng đó nhã thần trở nên dữ tợn, cái hắn nhìn thấy khi nảy chính là nơi xương quai xanh của Minh Triệu ẩn hiện dấu hôn ngân.

"Phạm Đình Minh Triệu, em là của anh, chỉ có thể là của mình anh, chờ xem đi!"

Kỳ Duyên dắt Minh Triệu rời đi với tốc độ rất nhanh, chỉ thiếu điều còn chưa bỏ chạy mà thôi, mỗi lần nhìn thấy tên Vĩnh Khoa kia thì cả người Kỳ Duyên liền cảm giác khó chịu, tâm trạng bất an, mơ hồ cảm giác sẽ có chuyện gì đó không hay phát sinh. Mà Minh Triệu bị Kỳ Duyên kéo đi quá nhanh, cước bộ có chút lảo đảo, xém chút là té ngã, cũng may Kỳ Duyên phản ứng nhanh nhẹn, đem Minh Triệu ôm vào trong ngực.

Lúc này, Kỳ Duyên mới giật mình phát giác bản thân mình quá hấp tấp, may mắn Minh Triệu không bị sao, vỗ vỗ ngực bản thân, quay sang Minh Triệu ngượng ngùng thè lưỡi, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Minh Triệu lắc lắc như lấy lòng.

Minh Triệu bất đắt dĩ cười cũng không nói gì, hai người cùng lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vĩnh Khoa như trước đứng ngốc nơi đó, bộ dạng rất khó đoán. Tuy rằng có thể nói bị kỳ đà làm cho hăng hái của hai người có chút cản trở, nhưng khi thoát khỏi đi thì cảm giác lại như lúc đầu, hai người quay sang nhìn nhau cười, tay trong tay thoải mái rời đi.

Vĩnh Khoa nơi đó híp mắt, nhãn thần trở nên nguy hiểm, lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó, chờ một lúc điện thoại đã kết nối với người đầu dây bên kia, hắn liền nói.

"Lập tức cho người theo sát Minh Triệu, điều tra xem gần đây nhất cô ta thường tiếp xúc với những ai, đem hết nhất cử nhất động của cô ấy báo cho tôi biết"

Một nữ nhân khác từ phía sau đi đến bên Vĩnh Khoa, nhìn hắn bất đắt dĩ nói.

"Vĩnh Khoa, anh cần gì phải khổ sở theo đuổi Minh Triệu như thế? Ai nấy đều có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt cô ta không có anh"

"A, thật buồn cười, cô ta không phải là do cô một mực muốn hợp tác hay sao? Thế nào? Phan Tuyết Anh cô hiện tại là muốn khuyên tôi buông tha cho cô ấy, lẽ nào người Phan gia cô không muốn thâu tóm Nguyễn thị?"

Vĩnh Khoa chậm rãi quay đầu, lộ vẻ trào phúng hướng Tuyết Anh cười nhạo.

''Vậy cứ làm theo như chúng ta vừa đàm phán khi nãy, tất cả theo kế hoạch đó mà tiến hành"

Trầm mặt một lúc lâu, ánh mắt đảo qua thân ảnh hai người đang dần biết mất trên con đường kia, Tuyết Anh trong lòng than thở.

"Duyên, xin lỗi''

Kỳ Duyên cùng Minh Triệu không một chút nào cảm nhận được nguy cơ đang rình rập, lúc này vẫn vui vẻ đi bộ trên đường phố nhộn nhịp. Tuy rằng đói đến mức bao tử cả hai cũng lên tiếng biểu tình nhưng nãy giờ vẫn không tìm được nhà hàng ưng ý, hai người cũng kiên trì chịu bụng đói đi tìm, nhất quyết không vì quá đói mà ăn tùy tiện, không biết cái này rốt cuộc là phẩm chất tốt hay là thói quen xấu cho cuộc sống cầu kỳ.

Vì vậy chờ đến khi hai người cuối cùng vẫn tìm được chổ ăn như ý ngồi ăn thì cũng đã tám giờ tối, mà nơi được chọn lại chính là KFC.

Biển quảng cáo bên ngoài để hình một ông lão râu trắng thật lớn rất gây chú ý, mấy chữ tiếng anh bên dưới gợi nhớ đến những hình ảnh quảng cáo thực phẩm trên TV. Kỳ Duyên lại rất quan tâm, bởi vì Kỳ Duyên từ trước đến giờ vẫn chưa từng ăn qua, mà đối với Minh Triệu khi còn là du học sinh nước ngoài, loại thức ăn nhanh này không có gì xa lạ, cho nên trong lòng có chút mâu thuẫn, vì vậy mà hai người cứ thế giằng co qua lại một màn trước mắt.

Một người thành thục, khí chất lạnh lùng, cùng với một người mang vẻ non nớt thanh tú đang đứng trước mà không ngừng đấu khẩu, hai người này dĩ nhiên chính là Kỳ Duyên cùng Minh Triệu. Kỳ Duyên hôm nay ra ngoài cũng có chút ngụy trang, bình thường tóc dài xõa tự nhiên hôm nay được búi cao gọn gàng, một cặp mắt kính đen lớn che đi gần hết một nửa ngũ quan, khiến cho Kỳ Duyên cả người có chút cứng ngắc, rất khó để mọi người nhận ra đó lại chính là nữ diễn viên mới đang rất thu hút.

Hiện tại, Kỳ Duyên đã trở nên thành thục rất nhiều, hoàn toàn khác với trước kia chỉ là hình ảnh tiểu công chúa luôn luôn chỉ đơn giản quần jean-áo thun, điều này làm cho Kỳ Duyên có phần gọn và đẹp hơn.

"Đi mà, đi ăn một lần thôi nha"

Kỳ Duyên nhất quyết lôi kéo tay Minh Triệu không tha, mở to mắt nhìn Minh Triệu, một bên dùng sức lôi kéo Minh Triệu, một bên cố tỏ ra ngữ khí làm nũng.

"Không nên ăn cái này, chúng ta đi nơi khác ăn được không?"

Minh Triệu hạ thấp giọng như cô năn nỉ, đối với biểu tình trẻ con làm nũng của Kỳ Duyên có chút nhức đầu

"Em muốn ăn''

Kỳ Duyên cắn môi tỏ ra vô cùng ủy khuất, giống như không cho ăn chính là bản thân đang bị vợ nhà ngược đãi như nhau.

Hai người cứ như vậy do dự một phen, thu hút rất nhiều ánh nhìn của những người đi đường, hơn nữa, Kỳ Duyên tuy rằng đã ngụy trang một chút nhưng ít nhiều vóc dáng cũng lộ ra một chút quen quen.

Thấy người qua đường ánh mắt hiếu kỳ dòm ngó, Minh Triệu bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn là khuất phục.

"Được rồi, được rồi, chúng ta vào đó ăn, đừng náo nữa"

"Yeah, vợ muôn năm''

Một cảm giác mềm mại nhanh chống chạm lên má Minh Triệu, trước khi kịp tỏ vẻ làm sao Kỳ Duyên có thể như thế lớn gan thì chính là nhận được ánh mắt như lang như hổ đầy khiêu khích cố ý tuyên bố chủ quyền của Kỳ Duyên phóng tới. Minh Triệu bất giác buồn cười, bạn nhỏ nhà mình bộ dáng ghen tuông rất dễ thương.

Không ai biết, cách đó không xa trong góc khuất, tách tách một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, vừa rồi hình ảnh hai người chính thức bị chụp lại, hình trong máy ảnh không thể nói có gì có thể đẹp mắt hơn nhưng cũng là nguyên nhân cho những sóng gió về sau.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro