Chap 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại hiện tại, Minh Triệu khóe miệng mỉm cười, nhu thuận chấp nhận sự tuyên đó chủ quyền của Kỳ Duyên, theo cước bộ, hai người cùng nhau đi vào tiệm ăn KFC.

Đứng xếp hàng một hồi, cũng tới phiên hai người chọn món, Kỳ Duyên lúc này lại gặp chút khó khăn, không biết nên chọn ăn cái gì, cầu cứu hướng ánh mắt nhìn về Minh Triệu, lại nhìn thấy Minh Triệu đứng sang một bên, cau mày nhìn những món ăn.

Trong lòng có chút nôn nóng, nhưng Kỳ Duyên lại có giác quan thứ sáu nói cho bản thân biết rằng hiện tại không nên trêu chọc Minh Triệu.

Quay đầu nhìn người phục vụ cùng thực đơn, nhớ đến thông tin quảng cáo trên TV, Kỳ Duyên hạ quyết tâm hướng nhân viên nói.

''Tôi chọn cánh gà"

"Xin chào quý khách, cho hỏi cô chọn loại cánh gà nào?"

"Tôi muốn một cặp cánh gà loại này"

"Vâng, cô muốn nướng cay hay không cay?"

Kỳ Duyên vẻ mặt do dự.

''Ừm thì tôi cần cánh gà, không cần nướng và cay"

''...''

Cuối cùng vẫn là Minh Triệu tiến lên giải vây, chọn một chút là xong. Lúc còn sống và học ở nước ngoài, không thể tránh vài lần dùng đến những loại thức ăn nhanh như vậy, muốn nói Minh Triệu vì sao mâu thuẫn, không muốn ăn loại này?

Hoàn toàn bởi vì Minh Triệu rất rõ ở nước ngoài thức ăn nhanh là loại rất được thịnh hành, chỉ trong thời gian ngắn nó có thể phát triển rất nhanh, vì vậy thức ăn nhanh có thể được cho là một trong những nguồn thực phẩm chính của đa số sinh viên, nhưng thực tế vẫn có khía cạnh không tốt, đặc biệt đối với những cô gái bởi nó là loại có rất nhiều chất béo.

Chất béo chính là kẻ thù ngàn thu đối với phụ nữ, chỉ cần dùng thường xuyên một chút, chuyện tăng cân là điều không thể tránh khỏi, đó là lý do Minh Triệu từ lâu khai trừ loại thức ăn này. Hôm nay, để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của tiểu tử nhà mình, Phạm Tổng phải hạ quyết tâm rất lớn.

Chọn chút cánh gà, humburger và kem, nhìn hai mắt trong suốt mong chờ của Kỳ Duyên, rồi nhìn lại thắt lưng mảnh khảnh của bản thân, chỉ ăn một lần, chắc là sẽ không bị béo.

Lúc chọn thức ăn, Phạm Tổng nhà ta mang tâm trạng lo lắng, đợi đến khi ngồi xuống để ăn, bởi vì nhìn Kỳ Duyên ăn đến một cách ngọn lành, miệng tèm lem tương, trông rất đáng yêu, thế nên Minh Triệu nhịn không được mà cười liên tục. Nói Kỳ Duyên lại nhìn thấy nữ nhân ngồi trước mặt, cứ nhìn chằm chằm mình mà cười không ngừng, Kỳ Duyên vẫn không nói gì, nhưng trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, tâm tình tràn đầy phiền muộn mà không có chổ phát tiết, đành phải xem thực phẩm trước mắt làm vật thế.

Kỳ Duyên ăn ngấu nghiến, như mưa bão muốn quét sạch sẽ thức ăn trước mặt, trong khi Minh Triệu chỉ duy nhất mỗi một cánh mà từ tốn chậm rãi ăn, lâu lâu nhẹ giọng nhắc nhở Kỳ Duyên ăn chậm một chút.

Đợi đến khi Kỳ Duyên giải quyết hoàn toàn bữa ăn chính mà bắt đầu chuyển sang ăn kem, Minh Triệu vẫn chưa xong phần mình, mắt liếc nhìn Kỳ Duyên lúc này chính là một chút hình tượng cũng không có.

Minh Triệu cầm lấy khăn giấy, cẩn thận lau cái miệng nhỏ nhắn của Kỳ Duyên đầy dầu mỡ cùng kem, lại nhìn thấy tiểu tử bày ra bộ dáng cực kỳ hưởng thụ mà nheo nheo đôi mắt, không khác gì con mèo nhỏ ăn no lười biếng. Minh Triệu nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn kia, buồn cười điểm điểm vào cái đầu nhỏ, ngoài miệng đem hành vi Kỳ Duyên quở trách.

"Em xem em kìa, chỉ ăn một bữa có thể ăn thành như vậy, có biết mình bây giờ không khác con mèo nhỏ không?"

Ngôn ngữ ý tứ tuy là có chút trách cứ, thế nhưng trong ánh mắt lại là tia cực kỳ sủng nịnh, kèm với lời nói hoàn toàn không mang tý uy lực nào, mà chính là hình ảnh như người vợ hiền toàn tâm chăm sóc cho chồng.

Đối lại Minh Triệu chính là bộ dáng cười hềhề của Kỳ Duyên, hoàn toàn không gì sợ hãi.

Cảm giác an ổn cùng vui vẻ bên nhau của hai người lúc này làm Minh Triệu có gì đó không nói nên lời, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ ôn nhu, đây gọi là ngọt ngào sao?

Mà lúc này cũng cùng thời điểm ăn tối, chỉ là không khí hoàn toàn khác hẳn, chính là trầm lặng cùng u ám, nếu hình ảnh Kỳ Duyên cùng Minh Triệu ngọt ngào vui vẻ, rơi vào nhãn thần người khác chính là cực kỳ chướng mắt.

"Bộp'' một tiếng, hàng loạt hình ảnh cặp đôi ngọt ngào tứ tung trên bàn.

"Hỗn đản!"

Một giọng gầm lên đầy tức giận, tất cả đồ vật trên bàn Vĩnh Khoa đều bị rơi hết xuống đất với tiếng va đập lớn.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, ngực hắn phập phòng kịch liệt, nhìn điều này thôi có thể biết hắn hiện tại đang tức giận đến mức nào.

Ban đầu, tại trước nhà hàng muốn cười nhạo Kỳ Duyên thì Minh Triệu lại một mực che chở làm cho Vĩnh Khoa cảm thấy có chút không thích hợp. Tuy rằng cảm giác được Minh Triệu đối với Kỳ Duyên có gì đó không đúng, nhưng lúc vừa mới bắt đầu Vĩnh Khoa không mấy lưu tâm, cho rằng hai người nhiều lắm chỉ là tình cảm chị em. Mãi cho đến lần thứ hai tiếp xúc mới xác định chân chính điểm kỳ quái kia, đối với em gái, như vậy để tâm có phải là hơi quá không?

Cho đến hôm nay, xem qua những hình chụp này thì hắn mới biết sự tình đích thật lại là như vậy, tâm trạng cũng hiểu rõ vấn đề, sau đó mới là phẫn nộ. Lúc đầu còn nghĩ rằng Minh Triệu sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình, không nghĩ đến hiện tại lại bị Kỳ Duyên, một người si ngốc phỏng tay trên trước, hai người cư nhiên như vậy đồng lòng cùng nhau một chỗ.

Hắn cảm thấy lòng tự trọng của một nam nhân bị vũ nhục, Vĩnh Khoa hạ quyết tâm Kỳ Duyên nhất định phải trừ đi.

Thời gian nghỉ ngơi luôn luôn ngắn, bộ điện ảnh cũng chính thức bước vào thời gian quảng bá, Kỳ Duyên cũng kết thúc thời gian ngày đêm đều ở cùng Minh Triệu, bắt đầu cuộc sống tuyên truyền bận rộn.

Theo tổ kịch bản đi tới đi lui rất nhiều thành phố để tuyên truyền, mà mỗi ngày có thể ngủ nhiều lắm cũng chỉ có ba đến bốn giờ, rõ ràng là mệt đến muốn chết, còn có hai con mắt phải mở to, học tốt lời kịch bản, trả lời những ký giả bát quái.

Cuộc sống có tốc độ nhanh như vậy thực sự làm Kỳ Duyên có chút ăn không tiêu, sáng hôm nay ra con mắt có chút muốn tan rã, người cũng mơ mơ màng màng, thật sự là khốn a.

Nếu như không phải Minh Tú đều thường xuyên ở bên nhìn, không chừng ngày nào đó người khác ra sức dụ dỗ một tí, nàng liền trực tiếp đi theo.

Lần này, tổ kịch bản muốn làm một cái tiết mục nghệ thuật để tuyên truyền, đây là lần đầu tiên Kỳ Duyên tiếp nhận tiết mục thể loại này, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm cùng khẩn trương, cầm kịch bản nghiên cứu một đêm.

Đến thời gian trang điểm, tinh thần mờ ảo, cơn buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, làm mí mắt như là đang treo lên nghìn gánh nặng, liên tục gục xuống, hai mí mắt như keo sơn mà hợp lại, liền trong lúc trang điểm mà vô tình tạo ra.

Thật vất vả mới trang điểm xong, chuẩn bị lên đài, Kỳ Duyên lúc này mới có chút thanh tỉnh mà quan sát nơi biểu diễn, cũng không giống như trên TV nhìn quá hoa lệ, bởi vì không phải là thu chính thức, sân khấu diễn tập nhìn có chút hỗn loạn, phía dưới bên cạnh lối nhỏ phía sau sân khấu bày một ít cái giá, để rất nhiều thứ dụng cụ.

Thời gian diễn tập diễn ra rất chặt, những cái thiết bị này điều được trực tiếp đặt tới hậu trường thông qua lối đi nhỏ đằng sau, chỉ cần đến thời điểm thích hợp là đưa lên sân khấu.

Sự tình nguyên bản tiến hành rất thuận lợi, lúc người chủ trì hô một tiếng bắt đầu, diễn viên với từng tiết mục điều làm tốt, thế nhưng đến phiên Kỳ Duyên lại đột nhiên xảy ra biến cố.

Kỳ Duyên đang nỗ lực chỉnh lại hình tượng nhưng tư duy vẫn có chút hỗn loạn, tự mình an ủi, đi tới mục tiêu mình cần làm. Lần đầu tiên thực hiện tiết mục này, tuy rằng chỉ là diễn tập nhưng nó cũng gây cho nàng trở ngại cùng khẩn trương không ít, trong đầu liền nghĩ cách ăn nói, ngẩng đầu ưỡn ngực, ân, nâng mông.

Thật vất vả mới có cảm giác thõa mãn, chỉ nghe phía sau truyền đến thanh thét chói tai của một người.

"A... Cẩn thận!''

Thời điểm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái giá thiết cao to hướng bản thân mà ngã xuống. Nếu như bình thường ở tốc độ này Kỳ Duyên có thể phản ứng, tiểu tình huống này nàng tuyệt đối có khả năng tránh thoát, thế nhưng hiện tại trải qua nhiều bôn ba mệt nhọc như vậy, không chỉ có thân thể uể oải bất kham, mà phản ứng cũng chậm mất nữa nhịp.

Vì vậy Kỳ Duyên bị cái giá vừa vặn đổ xuống, hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro