Chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A, Nguyễn tiểu thư, em làm sao vậy?"

Thiên Trang đẩy cửa ra thấy Kỳ Duyên ngồi dưới đất lập tức lại càng hoảng sợ, hình tượng thê thảm như vậy, giống như tiểu bạch thỏ bị vứt bỏ a. Này là lại với người trong kia mâu thuẫn gì sao? Nghĩ tới đây Thiên Trang lại đau đầu, ở trong lòng rít gào, nghìn vạn lần đừng hại cặp cá trong chậu a.

Kỳ Duyên liếc liếc mắt nhìn Thiên Trang kinh sợ, không có phản ứng nàng, lần thứ hai trở về yên lặng.

"Khụ khụ, ách, Nguyễn tiểu thư, đây là Nguyễn Tổng sai người đưa y phục tới, nói là Phạm Tổng bỏ quên ở nhà nàng, đã được giặt sạch, em xem..."

"Chị nói cái gì?"

''Chị nói y phục này, có đúng hay không chị đem vào đưa cho Phạm Tổng?"

"Không phải câu này, chính là câu trước, nói là Phạm Tổng bỏ quên ở nhà nàng? Nhà nàng? Tối hôm qua nàng tại nhà nàng..."

Kỳ Duyên lẳng lặng nhìn chằm chằm kiện y phục kia, không thể tin được đáp án mà bản thân đã cân nhắc, bất ngờ quay đầu nhìn cửa phòng nghỉ phía sau, nhìn hồi lâu nàng đột nhiên nở nụ cười, giống như người điên cười đến bệnh tâm thần. Chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, Kỳ Duyên cước bộ gian nan tiêu sái đi ra ngoài, trên người đang cầm y phục, Thiên Trang kêu nàng nửa ngày, nàng cũng không có một tia phản ứng.

"Phạm Tổng, Nguyễn Tổng sai người đưa tới y phục cho cô, Nguyễn tiểu thư, Nguyễn tiểu thư biết sau đó cảm giác rất không thích hợp, cô có đúng hay không..."

Thiên Trang đồng gõ cửa phòng nghỉ, thấp thỏm hỏi.

"Đã biết, y phục cứ để bên ngoài, cô đi ra ngoài đi"

"Tôi biết rồi"

Kỳ Duyên đi ra khỏi Nguyễn thị, vô mục đích tiêu sái đi trên đường. Lúc này nàng thầm nghĩ qua chuyện khác, né tránh cái hiện thực tàn khốc kia. Một chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi chạy theo nàng, cuối cùng Kỳ Duyên ngừng lại nhìn về phía chiếc xe kia.

Cửa sổ xe bị hạ xuống, một cái ánh mắt lộ ra, đúng rồi, huấn luyện viên nói ngày hôm nay muốn tới đón bản thân.

"Lên xe đi"

Lưu luyến nhìn thoáng qua Nguyễn thị, ngửa đầu nhìn cái phòng làm việc cao nhất kia, thủy tinh phản quang làm nàng thấy không rõ cảnh tượng bên trong, nhắm mắt lại, Kỳ Duyên nghĩ đến lúc phải đi rồi.

Nàng sở dĩ không biết chính là, Minh Triệu đã từ phòng nghỉ đi ra, hai mắt đỏ au đuổi theo thân ảnh của nàng, thẳng đến nàng lên xe, xe chậm rãi rời đi, nàng mới đưa ánh mắt rời đi.

Kỳ Duyên, thực sự đi rồi...

Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba... Kỳ Duyên cũng không có trở về. Minh Triệu cũng không phải không phái người đi tìm, mà nàng ấy vừa đi liền đi không hề có tin tức, làm Minh Triệu không thể nào tìm thấy.

Minh Triệu cũng biết, nàng hẳn là không có nguy hiểm, nàng đi cam tâm tình nguyện, không ai áp bức nàng lên xe, rời khỏi cũng là chính nàng ấy quyết định. Có đôi khi Minh Triệu cũng sẽ nhịn không được nghĩ đến lẽ nào bản thân trong lòng nàng ấy không có một địa vị nhất định nào sao? Nói đi là đi, không có một tia lưu luyến, mỗi khi nghĩ đến đây, nội tâm Minh Triệu sẽ mọc lên một loại bi ai không hiểu. Lúc trước Kỳ Duyên quá nhỏ, quá ngây thơ, hôm nay trưởng thành, kiến thức đối với bên ngoài cũng lan rộng ra, thôi thì cứ xem như hai người đã từng yêu, một ngày phai nhạt cũng vượt qua.

Nếu nói không thương tâm là giả, bên ngoài, trong mắt Lâm Anh, tựa hồ Minh Triệu không có bởi vì Kỳ Duyên ly khai bị ảnh hưởng nhiều, nàng chính như vậy, như trước là nữ cường nhân cái lạnh như hàn băng, chỉ bất quá lúc này so với trước kia có vẻ còn lạnh hơn. Chỉ khi một mình lẻ loi trong đêm, Minh Triệu mới có thể thả lỏng tâm tình, ngồi bên cạnh cây đàn, toát ra vẻ yếu đuối không muốn người khác biết. Kỳ Duyên giống như là máu của nàng, một điểm một điểm từ cốt tủy lan tràn tới trái tim, chỉ có khi nàng rời đi rồi, Minh Triệu mới cảm nhận được nàng ấy có thể mang đến cho nàng đau xót sâu đậm.

Kỳ Duyên đi đem theo cả trái tim và tâm hồn Minh Triệu đi, chỉ còn lại một cái xác nhưng không hồn.

Thời gian cứ như vậy từng ngày từng đêm trôi qua, trong khoảng thời gian Kỳ Duyên rời đi, Minh Triệu vẫn cho rằng nàng là cùng Trường An ở cùng một chỗ, không có nàng làm trở ngại, các nàng nhất định là song túc song phi, ngọt ngào mật mật sinh hoạt đi.

Cho nên mặc dù là bên Ngọc Hân luôn hỏi về Kỳ Duyên, nàng cũng chỉ giả vờ đưa ra bộ dạng đối phó không thèm để ý, nói cho các nàng là nàng đem Kỳ Duyên đang tạm trốn ở chỗ bằng hữu của mình, việc làm mồi nhử này có nàng đảm đương như vậy là đủ rồi.

Minh Triệu cũng từng sẽ nghĩ qua, Kỳ Duyên có thể hay không lúc đó từ bản thân rời đi có an toàn hay không, tiếp theo nghe được tin tức của Kỳ Duyên, nàng mong có thể gặp lại Kỳ Duyên nhường nào. Nghe được tin tức của nàng tâm Minh Triệu cũng vui lên, nàng mong muốn Kỳ Duyên trở về thu lại Nguyễn thị trong tay mình để quản lí.

Mà không nghĩ tới chính là, tin tức của Kỳ Duyên cũng chỉ từ một chiếc điện thoại mà biết được.

"Cô chắc là Phạm Tổng, Kỳ Duyên hiện tại đang ở trong tay của tôi, muốn nàng bình yên vô sự trở lại thì cô phải làm theo yêu cầu của tôi. Mười ngày sau, đại hội cổ đông Nguyễn thị, cô chuẩn bị tốt toàn bộ cổ phần công ty trên tay cô đang sở hữu, nhớ kỹ là của cô sở hữu. Đến lúc đó tôi trở lại tìm cô, cô chỉ cần đem tất cả cổ phần công ty tất cả đều chuyển nhượng cho tôi, tôi sẽ đem Kỳ Duyên trả lại cho cô. Không được báo cảnh sát cũng không được đùa giỡn với tôi, tôi đảm bảo nàng ấy sẽ không nguy hại gì, nếu không hậu quả tự cô nhận lấy"

Trong điện thoại là một giọng nữ khàn khàn, ý tứ trong lời nói đều làm Minh Triệu hoang mang vô độ, nếu Kỳ Duyên không phải cùng Trường An đi, vậy chuyện này...

"Chờ một chút, tôi làm sao biết Kỳ Duyên hiện tại có đúng hay không đang trong tay các người?"

"Đô... Đô..."

Minh Triệu cấp thiết hỏi nhưng không có đáp án đáp lại, điện thoại trực tiếp bị cắt đứt, để lại Minh Triệu mờ mịt nhìn điện thoại di động.

"Tích tích..."

Điện thoại di động lần thứ hai vang lên, Minh Triệu vội vã kiểm tra, đáng tiếc không phải điện thoại, mà là một tin nhắn.

Mở tin nhắn, bên trong chỉ có một cái ảnh chụp, có điều sau khi thấy bức ảnh đó, Minh Triệu hô hấp như bị kiềm hãm. Trong ảnh Kỳ Duyên hai tay bị một sợi dây thừng buộc chặt phía sau người, con mắt cùng miệng đều bị bịt kín, trên mặt có thể thấy xuất hiện một vài dấu tát, khóe miệng tựa hồ cũng có một vết máu.

Ảnh chụp này làm Minh Triệu mang đến kích thích rất lớn, nhìn Kỳ Duyên như vậy giống như dùng một roi đánh vào lòng của nàng, nhượng nàng nhịn không được yêu thương, chỉ có đứng tại chỗ cắn môi khống chế bản thân không ngã xuống.

Nàng luôn cho rằng Kỳ Duyên rời khỏi nàng sau đó sẽ hạnh phúc, nhưng nàng đã quên, nàng đã quên mất Hồ gia thật vất vả đợi được Kỳ Duyên rời khỏi bảo hộ của bản thân, bọn họ thế nào lại không nhân cơ hội này? Chỉ tự trách mình sơ sẩy, làm hại Kỳ Duyên lâm vào trong nguy hiểm, không có dùng hết khả năng phái người đi tìm, tuy không muốn gặp, cũng có thể phái người đi bảo hộ nàng. Minh Triệu nhịn không được ở trong lòng oán giận bản thân, vì sao bản thân bị Kỳ Duyên thương tâm thì quên mất chuyện này? Kỳ Duyên hiện tại rốt cuộc thế nào?

Cùng lúc đó, đồng dạng ảnh chụp cũng phát tới điện thoại di động của Vĩnh Khoa, còn cùng một đoạn ghi âm nói Kỳ Duyên bị tôi tìm được rồi, hiện tại ở trong tay tôi, mười ngày sau chuẩn bị tiếp thu Nguyễn thị, bánh gato lần này phải chia phân nửa cho tôi.

"Hừ, nữ nhân lòng tham không đáy, đừng cao hứng quá sớm. Nguyễn thị cùng Phạm Đình Minh Triệu sớm muộn đều là của tôi!''

Hừ lạnh một tiếng, Vĩnh Khoa lại điện một cuộc gọi, bộ dạng tự cao tự phụ ngẩng cao đầu, đủ để cho bất luận người nào không hiểu biết hắn đều được mở rộng tầm mắt.

"Người phân phó muốn tìm Kỳ Duyên đã bị thủ hạ của tôi bắt được. Không có, không có bị phát hiện... Hiện tại đang ở trong tay của chúng ta... Ngài yên tâm đi, chuyện ngài phân phó tôi nhất định làm tốt. Đúng vậy, đúng vậy... Tốt lắm... Hẹn gặp lại!''

Bên kia...

Biết được Kỳ Duyên đang bị giam cầm, Minh Triệu làm sao có khả năng chịu ngồi chờ chết? Hiện tại loại thế cục này, người duy nhất có khả năng bắt cóc Kỳ Duyên cũng chỉ có Vĩnh Khoa, rơi vào tay Vĩnh Khoa, Kỳ Duyên làm sao có thể hoàn hảo không tổn hao gì? Như vậy người gọi cho nàng cũng chỉ là nghe theo chỉ thị đi làm, bọn họ còn có thể trả Kỳ Duyên trở về sao? Đáp án có hay không, hoặc là có thể trở về, cũng có thể trở về chỉ là một thi thể.

Minh Triệu không dám tưởng tượng, nếu như Kỳ Duyên có chuyện gì, nàng phải thế nào?

Vì vậy Minh Triệu chỉ có dựa vào năng lực của chính mình mà đi tìm, mau chóng tìm được Kỳ Duyên, như vậy ít ra Kỳ Duyên sẽ ít nguy hiểm hơn. Thế nhưng phải đi tìm như thế nào? Kỳ Duyên ly khai có một đoạn thời gian, thời điểm nàng ly khai mấy ngày này, đã trải qua cái gì, đã làm gì, Minh Triệu đối với chuyện đó có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như nàng tính từ ngày đầu nàng bị bắt đi, như vậy vì sao hiện tại mới có điện thoại đánh tới? Cho nên Kỳ Duyên là mới bị bắt gần đây, thế nào bị bắt, bị bắt ở đâu, tất cả việc này Minh Triệu chỉ có thể đi hỏi người mà Kỳ Duyên tiếp xúc gần đây nhất để có thể tìm ra tí manh mối.

Trải qua suy tư này xong Minh Triệu liền nhanh chóng liên lạc với tình nhân của Kỳ Duyên là Trường An, gọi một cuộc điện thoại.

"Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy..."

Minh Triệu không tin tưởng nhìn mà hình điện thoại tối đen, mất nửa ngày mới phun ra một câu nói như thế.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro