Chap 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện thoại, Trường An minh xác nói cho Minh Triệu biết nàng gần nhất căn bản không có gặp qua Kỳ Duyên, càng miễn bàn việc Kỳ Duyên ở bên cạnh nàng, hơn nữa nghiêm túc thanh minh quan hệ của hai người, nàng cùng Kỳ Duyên hoàn toàn chỉ là một mối quan hệ thuần khiết.

Mà thời điểm Minh Triệu hỏi về đoạn tin nhắn, Trường An lại không chịu nói rõ ràng, chỉ nói Kỳ Duyên chưa cùng nàng nhắc tới, nàng cũng không thể biết được chuyện gì.

Nhận điện thoại xong Minh Triệu thần tình có chút hoảng loạn, đối với thuyết pháp của Trường An, nàng không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, nhưng nếu thật như là nàng nói, nàng cùng Kỳ Duyên chỉ bất quá là bằng hữu, như vậy là bản thân hiểu lầm Kỳ Duyên sao? Nếu không ở cùng Trường An, vậy rốt cuộc Kỳ Duyên mất tích mấy ngày đã đi đâu?

Không đợi Minh Triệu bắt tay vào làm điều tra, cảnh sát lại tìm tới cửa, ngay từ đầu Minh Triệu cho rằng chuyện Kỳ Duyên bị bắt đã bại lộ nhưng không nghĩ tới Ngọc Hân khi mở miệng đó là cùng nàng xin lỗi.

"Phạm Tổng, chân thành xin lỗi"

"Hân cảnh quan, đây là ý gì?''

"Bởi vì VK bang không có xuất thủ, vụ án này chậm chạp không có tiến triển cho nên cấp trên không nhịn được, hướng chúng tôi tạo áp lực, nhượng chúng tôi rút người về, đi điều tra vụ án khác. Phạm Tổng, thực sự là xin lỗi, không có biện pháp bảo hộ các cô, tôi nghĩ VK bang sẽ không cứ như vậy từ bỏ ý đồ, cô cần phải cẩn thận"

"Không có việc gì, cảm tạ các người trong khoảng thời gian này bảo hộ, tôi sẽ cẩn thận"

Ngọc Hân cất bước, nhất thời Minh Triệu cảm giác trong lòng chuyện này có gì đó không đúng, cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Kỳ Duyên vừa bị bắt đi cảnh sát liền rút lui khỏi, chuyện này trong đó có liên hệ gì sao, hay là...

"Cảnh sát đã rời khỏi, cáo già rốt cục yên tâm''

Nhận xong điện thoại, huấn luyện viên bước đi thong thả bước chân đi tới thư phòng.

"Lão gia tử, hồ ly đã mắc câu, chỉ còn đợi kết thúc"

Nguyễn lão gia tử tay cầm bút lông, nằm ở trước bàn học tựa hồ là giấy luyện thư pháp viết cái gì đó, nghe được huấn luyện viên nói, nhẹ nhàng buông bút lông đứng dậy cảm thán nói.

"Nhiều năm như vậy, rốt cục ta cũng đợi được ngày này, ta cũng muốn kết thúc nhanh một chút"

Nói xong dừng vài giây lại hỏi.

"Duyên thế nào?"

"Còn đang cáu kỉnh, buổi trưa lại không ăn cái gì''

Lão gia tử trong mắt hiện lên nhàn nhạt lo lắng, không thể tránh được nói.

"Thật là... Để ta đi xem''

Như là nghĩ tới cái gì, do dự một phen, huấn luyện viên chính là nhịn không được hỏi.

"Lão gia tử, ngài nghĩ Minh Triệu sẽ vì tiểu Kỳ Duyên mà đem cổ phần công ty giao ra sao?"

"Cái này phải xem lòng nàng đối với Duyên. Nếu như nàng không đưa ra, ta sẽ thu lại công ty từ tay nàng làm cho nàng ly khai khỏi đây, vĩnh viễn không cần xuất hiện trước mặt Duyên, cho dù Duyên có thương tâm khổ sở ta cũng sẽ không đồng ý các nàng cùng một chỗ"

"Nếu như nàng đem ra để trao đổi thì sao?"

"Haha, như vậy là nàng để Duyên thương tâm lâu như vậy, ta làm sao để mọi chuyện đơn giản như vậy, còn phải qua một cửa này của ta mới được"

Nói đến Kỳ Duyên, Nguyễn lão gia tử trong nháy mắt biến gà mái dùng thân vì con bao che, còn kém không tức giận đến giơ chân mà đạp đá. Huấn luyện viên thấy vậy không khỏi nhịn cười, này chính là người kiêu hùng Nguyễn lão gia tử sao?

"Duyên, ông đến xem con, con thế nào không ăn cái gì a? Không ăn cái gì sẽ ảnh hưởng đến thân thể, kia làm sao bây giờ?"

Lão gia tử đẩy cửa phòng ra, một màn nịnh nọt cùng ngữ khí thân thiết, liền biến thành một người ông hiền lành ấm áp.

Đáng tiếc chính là, Kỳ Duyên đối với việc này không mấy quan tâm.

"Ông, con hiện tại không phải tiểu hài tử, để con đi ra ngoài có được hay không? Con đi tìm vợ của con"

Kỳ Duyên ngồi ở trên giường, thần tình bóng bẩy, nhìn thấy người đến là ông vội vã cầm lấy ống tay áo của hắn mà lắc lư.

"Không được"

Bản thân đến xem cháu nội, mà cháu nội lại luôn nghĩ đến người vợ của nàng, lòng Nguyễn lão gia tử rất thương tâm, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn.

"Người rõ ràng đã nói qua con hoàn thành ảnh chụp kia liền để con đi ra ngoài, người gạt con, người là kẻ xấu xa, xấu xa...''

"Ai nha, ông thế nào lại lừa gạt con, như vậy đi, qua mười ngày nữa, ông để con đi ra ngoài cho con đi tìm vợ, có được hay không?"

Nguyễn lão gia tử thế nào cho phép hình tượng trong lòng cháu nội của mình mà mình lại biến thành một kẻ xấu xa, liền nhanh chóng gấp gáp chuộc lỗi để được tha thứ.

"Thực sự?"

Nghe được gia gia cư nhiên đồng ý thả mình ra, Kỳ Duyên có chút không thể tin được nhìn hắn.

"Đương nhiên là thật, bất quá con phải... Như vậy... Còn không ông không chỉ không đồng ý các con cùng một chỗ, còn có thể làm Minh Triệu rời khỏi con, con có thể làm được hay không?"

"Con làm được''

Mấy ngày nay, Minh Triệu đều dày vò vượt qua vô cùng bất an. Trong lúc này, nàng về tới Nguyễn gia, vốn định cùng quản gia tìm lão gia tử nghĩ biện pháp cứu Kỳ Duyên ra bảo vệ cho Nguyễn thị, nhưng quản gia lại biểu hiện thái độ làm nàng cảm thấy kỳ quái. Mặc dù là biết Kỳ Duyên hiện tại khả năng ở trong vòng nguy hiểm, hắn cũng như trước bất ôn bất hỏa nói cho Minh Triệu biết hắn liên hệ đến lão gia tử ngài bảo còn cần một đoạn thời gian, mong muốn Minh Triệu kiên trì đợi.

Thái độ lạnh lùng như vậy lại làm cho Minh Triệu phẫn nộ song song lại sinh ra một tia nghi hoặc, quản gia này, rốt cuộc vì sao biểu hiện đắc ý như thế không có sợ hãi? Cuối cùng trải qua việc hỏi không có kết quả, Minh Triệu chỉ có thể tức giận từ cổng chính rời đi, điều nàng không biết chính là nàng vội vã tìm kiếm Nguyễn lão gia tử cùng Kỳ Duyên, mà hai người kia vẫn trốn ở lầu hai nhìn nhất cử nhất động của nàng.

Con mắt Kỳ Duyên vẫn đuổi theo thân ảnh của Minh Triệu, thẳng đến nàng ly khai sau đó cứ như vậy lưu luyến nhìn chằm chằm cổng chính đờ ra. Lão gia tử nhìn Kỳ Duyên mất hồn mất vía lắc đầu, vuốt vuốt râu mép bản thân nói.

"Duyên, phải biết rằng, đều không phải ông không muốn các con ở cùng một chỗ. Con xem con đi lâu như vậy, nha đầu đó cư nhiên một điểm ý tứ muốn đi tìm con cũng không có. Nếu không phải Tường Vi gọi điện thoại dụ nàng, không biết tới lúc nào mới bằng lòng tới nói cho ta biết một tiếng. Ông chỉ sợ con cùng nàng cùng một chỗ bị nàng..."

"Ông, ông nói lúc con đi, nàng thờ ơ, một điểm cũng không lo lắng, một điểm đều không thèm để ý sao?"

Kỳ Duyên hai mắt mất đi thần thái, từ đó lộ ra tuyệt vọng đến đau thương, lão gia tử sợ đến bật người đổi giọng.

"Khụ khụ, tuy rằng không biết nàng trước vì sao đối với hành tung của con thờ ơ, thế nhưng từ việc nàng vừa biểu hiện xem ra, nha đầu kia chính là lưu ý của con. Duyên, con thì trái lại ở nhà chờ vài ngày, đến lúc đó ông sẽ cho con đi ra ngoài"

Nguyễn lão gia tử nói ra ngữ khí lấy lòng xong Kỳ Duyên cũng không có một tia phản ứng, điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy thất bại, ở trong lòng thầm nghĩ cháu nội trưởng thành rồi thế nào trở nên không đáng yêu như thế? Một điểm cũng không chú ý đến ông, thật làm người ta thương tâm nha, vẫn là đứa cháu trước kia tốt hơn a.

Cuộc sống kế tiếp, Kỳ Duyên bỗng nhiên trở nên nhu thuận nghe lời hơn, cũng không có kêu la muốn đi ra ngoà tìm vợ, nghiêm nghiêm túc túc theo gia gia học cách quản lý công ty. Nguyễn lão gia tử cũng thật là mưu đồ, hắn đưa tất cả kinh nghiệm mấy năm đều đưa vào đầu Kỳ Duyên, rốt cục cũng sẽ có người đứng ra chịu trọng trách này, gia tộc này, giao cho Kỳ Duyên so với người ngoài yên tâm hơn rất nhiều.

Rốt cục cũng tới ngày ước định rồi, không còn phương pháp nào khác Minh Triệu chỉ có thể mang theo cổ quyền chuyển nhượng đi vào phòng họp Nguyễn thị, kỳ vọng Kỳ Duyên như trước mạnh khỏe không việc gì.

Cổ đông Nguyễn thị cũng không nhiều, ngoại trừ mấy người nguyên lão thì cũng chỉ còn lại có Minh Triệu, Tường Vi, Tuyết Anh, Vĩnh Khoa. Mấy người này đều là gương mặt mới, mà làm người khác kinh ngạc chính là hội nghị ngày hôm nay hơn phân nửa phòng họp đều bị một đám hắc y đại hán chiếm đầy, người sáng suốt vừa nhìn chỉ biết là lai giả bất thiện, mấy người nguyên lão ngồi ở trung gian, nhịn không được lạnh run.

Minh Triệu nhìn tất cả một vòng, cũng có thể nói, nàng là người cuối cùng đến. Khi nàng nhìn đến mấy người hắc y mặt cũng không đổi sắc, nhãn thần song song đảo qua tất cả mọi người ở đây, Tuyết Anh biểu tình nghiền ngẫm, Tường Vi cười nhạt, Vĩnh Khoa đầy đắc ý. Nàng tất cả đều thu hết vào trong mắt, tuy rằng người giữ lấy tối đa cổ phần công ty Nguyễn lão gia tử không ở trong nước, thế nhưng căn cứ quy định chỉ cần mình làm cho phân nửa cổ đông có cổ phần công ty gật đầu, có thể khởi đại hội cổ đông doanh nghiệp, cho nên tất cả đều có thể nói là kết cục đã định.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro