Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Ráng mà học hành!!! Ngồi im ở đó!!" Lập mặt mày đen đuốc, gằn mạnh giọng với nam nhân ngồi giữa phòng đang cấm đầu vào vở tập, anh vừa đưa tay xé đi những hình ảnh dán bậy bạ trên tường.

"... Thầy...đừng...! Em đã phải thật khó khăn để sưu tập ngần ấy!"

"... Còn mở miệng nói hay sao?"

"Hức, em xin lỗi!"

Trung nức nở điền viết bậy bạ vào tập vở, chứ thật sự nhìn vào rất khó hiểu được cậu muốn nói cái gì. Trong đầu cậu đã hết sức hoang mang rồi, mọi thứ đang diễn ra tệ hại hơn hết.

Lập xé hết mấy tờ giấy dán tường, rồi quăng nó vào một góc của phòng. Tiếp đến anh ngồi xuống ghế cạnh học sinh của mình, quan sát thằng bé làm bài.

Trung ngay khi anh tiếp đất đã hết sức phấn khích, cảm giác người anh ấy chạm vào mình thật là hết sức ngại.

"Thầy~"

"...Trung!! Em làm sai hết rồi, đưa cây viết đây, thầy hướng dẫn cho em làm!"

Trời sinh làm sao cho Lập có khuôn ngực thật phi thường. Cứ cạ cạ vào tay người ta như vậy làm sao học nổi, chắc là tập gym nhiều lắm đây...

Lập vô tư chỉnh sửa, rồi anh giật mình vì Trung bỗng dưng trở nên mơ mộng, nước dãi nhỉu thành dòng xuống bàn.

"Nè!!!" Lập trợn mắt." Em làm sao vậy??!"

"Thầy Huỳnh, em xin lỗi!!! Không có gì!!! Không có gì!!!" Trung nhanh tay vuốt đi cằm và miệng mình, lau sạch nước dãi.

Lập bàng hoàng trước đứa học trò mình, anh hất gương mặt xinh đẹp của mình sang một hướng khác rồi tự đỏ mặt. Cũng tự hiểu lý do là cái gì.

"Nè Trung, em...em có sở thích kì lạ như vậy à?!"

"Sở thích gì mà... kì lạ?" Trung nghiêng đầu.

"Em hứng thú với...vòng một người khác như vậy à?!"

Trung nghe thầy giáo nói vậy cũng rầm một cái thoát tim, cậu biện hộ ngay.

"K...không phải!!! Em...em ngại!!! Đúng là do em ngại!!!"

Lập vuốt tóc ra đằng sau, anh ho khan một tiếng rồi tiếp tục kèm Trung học.

Hai người rủ rỉ như vậy mà coi thời gian trôi thật nhanh.

Trung ngó lên ngó xuống cuối cùng đã một tiếng đồng hồ, Lập cũng nặng hơi thở dài." Em như vậy...là không được rồi. Ngày mai cũng sẽ như vầy, thầy về trước đây."

"T...thầy về cẩn thận." Trung bối rối muốn níu người đẹp ở lại, nhưng biết lấy cái cớ gì bây giờ...?

Lập nâng bước ra khỏi phòng của cậu, Trung ngay khi thoát khỏi anh lập tức tim đập thật mạnh mẽ.

Cậu thở mạnh, tay lại đặt lên ngực trái. Gương mặt cũng vì cái lý do nào đó mà lại đỏ cấy lên...

"Ngày nào cũng như vậy...mình sẽ chết vì vỡ tim mất! Phù phù...phải kìm nén lắm mới không bại lộ! Aizzz, đen thật a~"

Trung khóc ròng vì cảm xúc của bản thân, cậu ráng lết ra cái cửa sổ trong phòng, để ngó xuống xem Huỳnh Lập lái xe về như thế nào.

Chẳng biết làm sao...Quang Trung là nam nhân, lại cực kì thích Huỳnh Lập kia. Có thể nói...cậu tự xác định được tình cảm cậu dành cho anh là đặc biệt hơn mức thầy trò.

Càng nghĩ càng khó chịu, nếu cứ giữ yên như vầy...cậu sợ có ngày cậu phải ôm gối khóc vì đau khổ.
"Ấy.....sao mà...lâu quá không thấy ra khỏi nhà vậy ta?!" Trung chau mày nhón người ló đầu ra ngoài cửa và nhìn chiếc xe còn nguyên vẹn ngay cửa nhà cậu một cách cẩn thận.

"Trung"

Cậu hoảng hồn vì giọng nói ôn nhu từ phía sau mình, vội đưa đầu lại vào trong cậu quay mạnh người lại...
Kết quả Trung hậu đậu va đầu vào người đối diện mình...

"Thầy Huỳnh!!!"

Phát hoảng khi thấy 'mỹ nam của mình' đang ngồi chẽm chệ trên sàn với gương mặt nhăn nhó, cậu liền nhấc chân tiến lại định cuối người hỏi thăm.

Ai ngờ, hậu đậu lại thêm hậu đậu, chân này tự va vào chân kia, cậu cũng ngã nhào xuống ngoài tầm kiểm soát.

"Đừng bảo sẽ như phim tình cảm!!! Môi sẽ chạm môi?!!!" Trung giây phút ảo tưởng. Chu miệng ra, mặc kệ ngã xuống như thế nào, nhắm tịt mắt lại. Dang hai tay ra. "Em đến đây~ Thầy Huỳnh~"

Rầmmmm!!

Cái kết quả không đúng như mong đợi cho lắm.-.-

Lập nhanh chóng đứng dậy để Trung  ngã đập mặt xuống sàn.

Anh đỏ mặt, chỉnh chu đồ lại. "Em đừng có mơ mộng, tôi biết em nghĩ gì đấy!"

"... Thầy...e...em.....chỉ muốn.... đỡ thầy lên thôi...."

" Láu cá thật đấy ". Lập tiến đến giường lấy cái cặp đã bỏ quên của mình, rồi anh cong môi." Đừng tưởng chiêu trò của em thầy không biết được, bye nhé."

Cạch

Cánh cửa dường như đã đem Lập của Trung đi mất.

Căn phòng im ắng với tiếng nấc đáng thương của kẻ nằm sấp mặt dưới sàn lạnh

"...đ...đau thật đấy chứ..." Cậu tức tối, ngóc đầu dậy và hét lớn." Xém tí nữa là...ngon lành rồi!!! Lũ phim tình cảm chết tiệt! Ta sẽ không xem chúng bây một lần nào nữaaaaa!!!!"

Lập đứng ngoài cửa đã nghe tiếng hét của ai kia... Anh mỉm cười nhẹ, rồi nâng bước đi xuống nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro