Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì đây?

Đám nữ sinh làm gì mà bu đen bu đỏ thành một đám người giữa sân chơi thế kia.

Từ căn tin ăn uống, Trung còn có thể thấy rõ trên tay bọn chúng cầm một bó hoa nhỏ, vài đứa còn có cả hộp quà.

Trung nhăn mặt khó chịu nắm đầu thằng bạn kế bên, nó quát lớn.
" Chuyện gì ở ngoài kia thế hả?"

"Tên khùng này! Đau tớ! Buông ra!" Quỳnh Lý- thằng bạn hotboy chơi thân với Trung nhất la toáng lên rồi hất tay nó ra. " Thì còn cái gì nữa? Chẳng phải từ khi thầy Huỳnh chuyển đến dạy, đám nữ sinh đều bám theo tặng quà như vậy sao."

" Thế còn lũ nam sinh kia...bám theo làm gì?" Trung bực bội.

"Nè nè nè, làm sao thế? Thì người ta thần tượng, ái mộ, yêu...vân vân..."

" Cái gì chứ? Làm sao thầy ấy vừa chuyển về đã có số lượng fan lớn như vậy?"

Trung trước giờ đường đường là một nam sinh trăm đứa cùng trang lứa hâm mộ, đi theo thành bầy. Tự dưng mấy tuần nay lại 'ế' chổng mông, ngôi vị 'thần tượng' bị chiếm mất.

Huỳnh Ngọc Lập là một giáo viên vừa chuyển về không lâu lắm, nhưng nổi như cồn vì đẹp trai, hiền lành, tốt với học sinh và còn trẻ.

Mặc dù cũng là fan của anh, nhưng mà...bị cướp vai vị như vậy, Trung không can tâm.

"Ê Quỳnh Lý, mua cho anh hộp quà nhỏ."
"Anh cái cù lôi. Còn định bày trò gì sao?" Quỳnh Lý liếc liếc, rồi cũng quay lưng vào quầy bán dụng cụ.

---

Lập nhận được quà thì thật là nhiều, anh khổ sở với đám đông đang nhốn nháo xung quanh. Giờ giải lao, còn định là sẽ xuống phòng giáo viên nghỉ ngơi, ai ngờ đâu bị như vầy...khổ tâm làm sao...

"Ây... Uây... Tránh sang một bên, tránh sang một bên dùm!"

Lập nhíu mày khi thấy hai ba đứa học trò trong lớp anh bỗng dưng xuất hiện rồi chen vào tách đám đông ra thành một khoảng trống để đi.

Anh mỉm cười, còn tưởng chúng nó đến cứu mình, lại chợt ngạc nhiên vì nam sinh quen thuộc tiến vào ngay lúc đó.

"... Trung?" Lập cong môi khi thấy Trung tiến vào cùng hộp quà nhỏ trên tay. Anh phì cười." Hùng hậu như vậy sao?"

"Thầy Huỳnh, cái này là cho thầy đó nha. Mở ra xem ngay đi." Trung trao hộp quà cho Lập rồi cậu mỉm cười thân thiện.

Ô, cái nụ cười này làm Lập thấy hơi sợ... Có phải là đứa học sinh ranh ma lại đang bày trò?

Nhưng có lẽ anh nghĩ hơi xa, rõ ràng chỉ là một hộp quà nhỏ. Cớ gì lại phải lo xa.

Lập nhờ mấy đứa học sinh bên cạnh giữ dùm đống quà to trên tay rồi anh nâng hộp quà nhỏ bé của Trung lên. "Hay để ra về?"

" Không được thầy ơi, Trung muốn tất cả mọi người phải chứng kiến món quà tuyệt vời của cậu ấy dành cho thầy." Quỳnh Lý tiến lên, nó vỗ vỗ vai Trung. Hai đứa đồng loạt cười tươi.

Lập thấy Trung ngọt ngào với mình như vậy, cơ bản tự dưng trong người lại thấy xuyến xao lạ kì.

Anh thở một hơi, rồi mở hộp quà ra trong niềm hạnh phúc.

"AAAAAAAAAA!!!"

Con nhện đen thi, lông lá làm bằng nhựa trong hộp quà sau khi mở ra khiến một đám học sinh và cả Lập phát hoảng hét ầm lên.

Người la lớn nhất lại là nam giáo viên hiền lành khiến đám Quang Trung ôm bụng cười đến chảy nước mắt.

Lập đỏ mặt, anh bây giờ chỉ có thể nói là ngượng đến nổi muốn tìm cái lỗ chui vào."TRẦN QUANG TRUNG!!!"

Tụi bạn của Trung và anh nhanh chóng tẩu thoát ra khỏi hiện trường ngay khi vừa gây án.

Anh đứng đó, mặt nhăn mày nhó, lửa giận nổi lên đùng đùng. May thay còn đám học sinh tốt bụng đã an ủi, xoa dịu anh xuống.

---

Chuyện chỉ có như vậy...

Sao lại giận đến bây giờ nhỉ?

Trung miệng ngậm bút, tay chống cầm nhìn thầy giáo chủ nhiệm đã không màng tới mình từ buổi giải lao đến giờ.

Đã là tiết cuối, anh ấy thậm chí dạy mà không thèm ngó đến cậu một cái.

Nếu là bình thường, anh sẽ xuống bàn của cậu, kiểm tra rồi hỏi han đủ thứ.

Rõ rồi, chắc chắn còn đang hờn giận cậu.

Xé giấy gấp chiếc máy bay giấy nhỏ, lấy bút viết vài lời xin lỗi, Trung lặng lẽ đợi mấy đứa bạn viết bài, liền phóng lên bàn giáo viên ngay.

Lập biết chiếc máy bay từ đâu đến, anh cũng biết rõ trong đó có gì, lại càng không muốn đọc. Lửa hờn giận ngày càng tăng cao khi nhớ đến chuyện xấu hổ đã xảy ra với anh.

"Quang Trung, em ra ngoài hành lang ngay!"

"D...dạ? Em...?" Trung giật bắn mình ngồi dậy nhìn Lập."... Em hả?"

"Chứ ai nữa? Em còn bày trò một lần nữa, tôi liền cho em xuống phòng hiệu trưởng." Lập hăm doạ, rồi anh ném chiếc máy bay vào thùng rác bên cạnh đó. Anh chỉ tay ra cửa lớp."Ra."

Nghe giọng lạnh lùng như vậy...người ta giận thật rồi.

Sao mà dễ giận vậy không biết nữa.

Quang Trung lủi thủi ra đứng ngoài hành lang, cậu bâng khuâng mãi không tài nào biết cách giải quyết. Trước giờ chỉ làm cho rối, làm sao biết cách gỡ rối...

Lập giận cậu như vậy, đúng là khiến cậu khó chịu đến mức kì lạ.

Có lẽ...cậu giỡn quá đáng thật.

Nên xin lỗi anh đàng hoàng mới được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro