chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rút tay lại, Trung chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm tiếp tục chuyện này... với Lập.

Lập đang lâng lâng giữa bầu khoái cảm chợt lại thấy trống vắng, anh nhíu mày nhìn lại phía sau. Trung đang rời khỏi giường, tiến đến bàn học lấy hộp khăn giấy và trở lại lau sạch sẽ phần dưới anh.

Chẳng phải là đang vui sao? Trung làm gì vậy?

Cậu cẩn thận kéo quần chỉnh ngay ngắn lại cho Lập rồi kéo anh ngồi thẳng dậy, cậu gài áo mình lại, xong liền kéo vai áo anh lên, cẩn thận đóng từng cái cúc áo lại cho anh.

"Quang Trung...?"

"Em sẽ đi rửa mặt một chút. Thầy lấy tập sách ra giúp em, cảm ơn."

Anh nhìn theo Trung với đôi mắt hụt hẫng. Anh cứ cảm thấy hôm nay cậu ủ rũ làm sao ấy. Cứ như Trung có cái gì đó không ổn, là sức khoẻ hả? Huỳnh Lập để ý thấy mặt cậu đỏ hơn và người cậu hôm nay cũng ấm hơn thường nữa...

...anh thật là vô tâm mà.

.

.

.

Trung trở về phòng, thấy Lập đã ngồi chờ cậu tại bàn học. Anh ngồi cầm quyển sách đọc, đeo kính. Nhìn anh vừa tri thức vừa nghiêm nghị. Trung thích hình ảnh này hơn.

Tiến vào bàn học, cậu ngồi xuống cạnh anh, khẽ hỏi. "Rồi... chúng ta học gì đây?"

"Nếu em thấy không khoẻ trong người, tôi sẽ cho em giải lao một buổi."

"...Em ổn."

Huỳnh Lập đặt tay lên trán Trung rồi liền không hài lòng, tháo cặp mắt kính ra, làm vẻ mặt nghiêm túc. "Làm sao mà nóng như vậy...?"

"...Em thấy không nghiêm trọng lắm. Chỉ là hơi khó chịu." Cậu bóp bóp sống mũi. Thật là cậu có hơi khó chịu, từ sáng đến giờ dường như là nặng hơn rồi.

"...Tôi nói gia đình em đi mua thuốc."

"Không cần, họ vừa ra ngoài đi công chuyện."

"Tôi đi mua..."

"Không cần phiền đến thế đâu, nghỉ tí là khoẻ mà."

"Thế... tôi ở lại... được không?"

"Tuỳ thầy." Cậu leo lên giường rồi nằm ngửa người ra trên đó.

Lập thấy giống như Trung vừa lờ anh đi, thái độ này một lần nữa lập lại rồi. Giống hệt lần trước ấy.

Nếu Trung để bụng chuyện đêm qua anh nói... Thật tình là anh vô tâm mà, đáng ra không nên nói những lời cay đắng đó.

Nhưng mà những lời anh nói ra không phải là không đúng phần nào. Hai người có thể dẫn mối quan hệ của họ đến bất cứ mức độ xa nào, nhưng không thể chạm đến hai chữ "tình nhân".

Lý do rất đơn giản. Quang Trung còn tương lai, anh cũng vậy. Nam nhân với nam nhân,để người ta biết được làm sao tránh được giông bão? Chưa kể gia đình cậu, xã hội,... họ sẽ nhìn anh như một kẻ tồi.

Anh cần nữ nhân, anh cần lập một gia đình thật sự, cần một người để cho anh có thể bảo vệ người đó .

Trung và anh đến với nhau không có kết quả viên mãn, không thể lập gia đình cùng cậu. Trung cũng là một nam nhân cơ thể cường tráng như Lập thì làm sao anh bảo vệ cho cậu? Cậu rất tốt... nhưng anh thật sự rất tiếc.

Lập chợt nhớ ra là mình chưa nói với Trung điều này nữa, nhưng mà... phải nói thôi.

"Quang Trung... Tôi và cô Hồng đã bắt đầu hẹn hò chính thức kể từ buổi ra chơi sáng hôm nay."

Trung nằm trên giường, nghe anh nói mà cậu bật mạnh người dậy, nhìn anh với đôi mắt mở to. "Thầy nói gì?"

"Tôi và cô Hồng vừa bắt đầu hẹn hò... từ buổi ra chơi sáng nay."

Cậu lặng người đi, nghe tiếng tim tan vỡ. Mọi hy vọng của cậu bị anh một lần nữa dùng tay hất đi hết rồi.

Trung không dám ý kiến gì, cậu từ từ quay đi nhìn lại mình rồi cất giọng nghèn nghẹn yếu hẳn. "...V-Vậy sao? Chúc mừng thầy..."

"...Tối nay cô ấy với tôi có hẹn, và tôi vẫn đến đây cùng em..."

Thay vì hãnh diện như mọi lần, Trung chỉ cảm thấy thật tội lỗi. Cậu như kẻ thứ ba chen ngang giữa anh và tình yêu của anh vậy. Cậu như người phá đám.

Bình thường, Lập sẽ ngã về phía cậu nhiều hơn so với bà cô họ Hồng, nhưng cuối cùng... người anh chọn là bà ta.

Tim cậu nhói lên vài cái thật mạnh. Cậu khó thở vì điều đó, cậh ghét cảm giác này...

Thôi... Quang Trung thua rồi.

"Mấy... mấy giờ hẹn...?"

"7 giờ."

Cậu nhìn lên đồng hồ lần nữa rồi cười cứng ngắt. "Sao thầy không nhắn tin bảo cô ấy đi? Dù sao hôm nay em cũng không học. Đàn ông con trai mà để cho con gái người ta chờ là không được đâu đó"

Huỳnh Lập thở dài, anh mang cái kính vào rồi cầm quyển sách lên, vừa đọc vừa nói thật nhẹ nhàng. "...Tôi ngại việc tiếp xúc thân hơn với cô ấy."

"Vậy sao với em thì được...?"

"...Em là nam. Tôi học tập hôn từ em còn không phải sao? Em có thấy là tôi tiến bộ hơn lần đầu tiên không?"

"...Ừ." Cậu nằm xuống giường lại, kéo chăn lên đắp, đưa mắt nhìn lên trần nhà, chủ yếu là cho nước mắt không tràn ra ngoài.

Cảm giác khi làm quân sư tình ái cho người mình yêu còn không phải là thứ cảm giác tệ đến mức đáng sợ mà Quang Trung phải trải qua...? Cậu không muốn phải tiếp tục với vai vế này.

Quang Trung muốn khóc quá đi...

...Cậu bị tổn thương. Một thằng con trai muốn khóc chỉ vì tổn thương từ một người con trai khác...thật nực cười mà.

---

Đã có ai chứng kiến cảnh người mình yêu hẹn hò với người khác, tình tứ với người khác trước mắt mình chưa?

Trước giờ chỉ xem qua phim, nghe qua lời nhạc. Bây giờ Quang Trung thấm rồi đấy.

Kể từ hôm đó, khi đến trường, Trung toàn nghe về Cô Hồng và Huỳnh Lập thôi. Mối quan hệ của họ công khai trước trường rồi, quả thật anh không trêu đùa cậu. Cậu chính thức sụp đổ.

Bây giờ cậu chỉ việc đứng và ngắm tay họ đan vào nhau thôi. Không thể làm gì cả...

"Quang Trung, đừng có nhìn nữa! Mấy đứa học sinh kia đang nhìn cậu kìa."

Quỳnh Lý chau mày câu vai Quang Trung tóm cậu đi khi cậu đang nhìn chằm chằm vào đôi tân tình nhân đằng xa với đôi mắt ngấn nước.

Người ta nghĩ cái gì về Trung thì nghĩ, cậu không sợ người ta nói cậu là người đồng tính nữa đâu. Trung muốn hét lên cậu chính là như vậy và người cậu yêu là Huỳnh Lập. Cậu muốn cho họ biết điều đó.

Cậu cũng là con người mà, sao lại không được yêu thương chứ? Nghĩ như vậy thôi, Trung đã đứng giữa trường nước mắt cứ tuôn ra khóc lóc thảm thiết.

Quỳnh Lý thấy Trung đang sắp làm mọi người chú ý liền vác cậu lên vai, chạy tỏm lên lầu, xông về lớp. Nó quát cậu trên đường chạy. "Đừng có khóc nữa, cái đứa điên này!!!"

---

Quang Trung thảm hơn chữ thảm rồi.

Hàng ngày đến trường với cậu bây giờ là cực hình. Vào giờ học, cậh chỉ biết cắm đầu vào bài tập để cố lơ đi mọi thứ.

Nhưng còn những giờ giải lao ra chơi...

Cậu không bước ra lớp cũng phải gánh chịu những cú đâm vào tim mạnh từ miệng thiên hạ. Họ nói về Huỳnh Lập, nói về bà cô Hồng.

Cậu bước ra lớp, lại bị người ta bẻ đôi tâm hồn ra vì những hình ảnh thân mật của hai nhân vật hot nhất trong top giáo viên của trường.

Trung không biết phải ở đâu nữa nên một là chui vào nhà vệ sinh, hai là sân bóng, ba là sân thượng. Bây giờ cậu như một con rùa rụt đầu cố tránh né mọi thứ xung quanh, hay như một sinh vật bé nhỏ cố trốn tránh thế giới đáng sợ bên ngoài.

Tóm lại là cậu đã bị Huỳnh Ngọc Lập làm cho thê thảm rồi.

Anb ra đi cũng mang theo trái tim cậu đi. Sau này cậu biết lấy cái gì để yêu người khác nữa?...

Lúc thấy mình thật cô đơn, Trung sẽ thu mình lại rồi âm thầm khóc ở một nơi vắng người.

Cậu ghét nghe những bản nhạc tình cảm, ghét thấy những cặp tình nhân, ghét luôn mấy bộ phim sướt mướt.

Quang Trung là một kẻ cô đơn.

Huỳnh Lập kể từ khi hẹn hò cũng bớt mấy hành động thân thiết với Trung hẳn đi thấy rõ.

Cậu vừa thích điều này vừa cảm thấy trống vắng. Thời gian qua ở bên anh đủ lâu rồi, đủ để mấy hành động thân mật của anh ăn sâu vào tâm trí cậu. Bỗng dưng anh ngoảnh mặt quay đi bỏ rơi cậu. Rõ ràng là có người yêu liền không nhớ Trung có hiện diện.

Trung tự cảm thấy mình thật đáng thương.

Lẽ ra ngay từ đầu không nên lâm vào trò chơi của Huỳnh Lập...

...Đúng là thật khó coi...

---

"Ừm... Quang Trung... tôi thấy kết quả học tập của em dạo gần đây khá ổn, cho nên là..."

"Thầy không cần đến nhà em nữa."

"...Điều này ổn chứ? Nếu không tôi có thể chiết ra buổi chủ nhật..."

"Em nghĩ là không cần."

"Vậy..."

"Thầy về vui vẻ. Em xin phép đi về trước."

Cuối cùng cũng có ngày Lập nói điều này. Trung không thích học kèm với anh nữa, cậu chán ghét điều đó.

Quay lưng đi, nước mắt cậu có động nhẹ nhưng rất khéo kìm lại không tràn ra ngoài. Làm gì cũng không thể thay đổi được sự thật. Cậu chính thức bị Huỳnh Lập đẩy cho ra rìa.

Thầy giáo thật là phũ phàng với Trung mà... Nếu đã vậy cậu không cần luôn.

Tự Trung cũng có thể học được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro