chap 19 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung rầu rĩ cả ngày hôm sau, thậm chí còn bị khó chịu nhẹ về sức khoẻ, vào lớp ngồi cũng như nằm.

Lớp Phó Học Tập nhìn xuống cậu rồi liền vò tờ giấy thành cuộn tròn ném sang phía Quỳnh Lý. Quỳnh Lý nhăn mặt vì đang ăn kẹo cao su bị phá đám. Nó quay sang kẻ ném mình rồi trợn mắt.

Quỳnh Lý: Cái gì vậy?

Phó: *chỉ chỉ xuống phía Quang Trung* Nó làm sao thế?

Quỳnh Lý: Shit. Làm sao tôi biết? *nhún vai*

Phó: *trừng mắt*

Quỳnh Lý: Ok ok, ra chơi tôi sẽ hỏi nó. Ok? *bấm ngón trỏ và cái lại giơ giơ tay lên*

Phó: Được. *like*

Hai người cứ giao tiếp bằng mắt và hành động thay câu nói, vị Lớp Trưởng ngồi bàn dưới đang bậm môi đâm viết lên giấy vì phát ghét nàng người tình của mình, cứ nghĩ họ đang trao tình qua mắt. Không khác gì nàng Trưởng, mấy nữ sinh khác cũng đang phát ghen Quỳnh Lý.

Y lệnh, giờ ra chơi, Quỳnh Lý phát hiện Quang Trung đi lủi thủi về phía nhà thi đấu bóng rổ - chỗ vắng người nhất hiện tại nên nó liền tinh ý chạy đi mua bánh kẹo nước rồi phi sang chỗ cậu ngay.

.

Trung một mình ngồi ưu tư trên ghế khán giả nhìn xa xăm trên sàn sân bóng, vừa buồn vừa bực. Cậu chưa bao giờ bị từ chối thẳng như kiểu hôm qua. Huỳnh Lập có phải là cố tình muốn cậu tan nát không?

Những lời đêm qua cứ như là kiểu Lập xem cậu là vị quân sư tình cảm cho anh và bà cô Hồng đáng ghét đó. Vấn đề khác thì không màng đến.

Vậy còn mời cậu đi chơi Lễ Tình Nhân làm gì? Muốn thân hơn với cậu ư? Chỉ là như vậy đâu cần tốn sức thế? Anh chỉ cần mời cậu cây kem là đủ rồi.

Cũng có thể là hôm qua Huỳnh Lập không được không cô Hồng mời đi ăn nên lấy Trung gắn vào để thay thế.

Lòng sao mà trĩu nặng thế không biết nữa...

"Hú." Quỳnh Lý tự dưng xuất hiện thình lình cũng không đủ làm cậu giật mình. Nó chề môi bày bừa đồ ăn ngay vị trí giữa cậu và nó rồi bắt đầu khai tiệc. "Làm sao thế?"

"Buồn quá trời..."

"Ai làm gì mà buồn?" Quỳnh Lý nhăn mặt. "Kiểu này... là chuyện tình cảm à?"

"Hụ hụ, mỗi cậu hiểu tôi thôi..." Trung khóc ròng, ôm mặt.

"Trời ơi, tưởng gì mấy chuyện nít noi này. Cậu thật sự là có tình cảm với thầy Huỳnh à?"

"... *gật gật*"

"Rồi làm sao? Thầy ấy biết à?"

"Còn từ chối nữa... Oà oà oà, cậu nói đi... Bộ yêu người ta là sai sao? Thầy ấy muốn đem tôi ra làm quân sư cho mối tình của thầy ấy chứ không có yêu thương gì hết... Tôi ghét thầy ấy quá đi à..."

"...Hét lớn như vậy làm gì?" Quỳnh Lý bụm tai lại rồi nó nhăn mặt bóc bánh ăn. Ngã người sang phía Trung, nó nói nhỏ. "...Cậu không thấy giữa hai người chênh lệch với nhau à?"

"Chênh lệch về cái gì?"

"Tuổi tác. Nếu tôi nhớ không lầm... Thầy ấy hơn cậu gần 10 tuổi luôn chứ ít ỏi gì. Còn nữa nha, người ta là mỹ nam học vấn tài giỏi ngời ngời, còn cậu vừa dốt vừa khờ... chưa kể đến giới tính."

"Chỉ có thế thì thầy ấy cần gì đả kích tôi như vậy? Cậu không biết thầy ấy nói gì đâu... Hôm qua tôi nhận ra con người của thầy ấy rồi, không hợp với tôi chút nào." Trung bực tức, bóp vỡ miếng bánh snack trên tay.

"Thế sao còn ngồi đây ũ rũ...?"

Trung nghe hỏi xong liền ôm mặt khóc nữa. Cậu rên rú ầm lên. "Thầy ấy thật là rất quá đáng cậu không thấy sao? Không yêu thì thôi làm gì căng thẳng như vậy? Nói mà không biết làm đối phương gục ngã thế nào hay sao? Hụ hụ hụ..."

"Leo cao làm gì cho ngã thốn như vậy. Ăn đi. Không sao đâu, đây là mối tình đầu mà..." Quỳnh Lý vỗ vỗ vai cậu.

"Biết bao nhiêu người để ý tôi không chịu chỉ vì thầy ấy, mà thầy ấy nỡ lòng nào làm vậy với tôi... Tôi hờn thầy ấy nhá!!!"

"Tội nghiệp bạn tôi quá đi." Quỳnh Lý xoa xoa đầu Trung, vô tình chạm tay vào trán cậu, nó nhăn mặt ngay. "Ê, trán của cậu sao nóng thế?"

"Kệ đi. Khui nước ra, tôi muốn tâm sự."

"Ơ... ờ."

---

"Thầy Huỳnh, thật ngại quá. Đứa trẻ nhà tôi vừa dắt xe về, mặt mày như vừa đánh nhau xong vậy. Không biết nó có gây rối gì trong lớp không ạ?"

"Lớp báo cáo em Quang Trung dạo này không nghịch ngợm trong lớp. Tiết tôi, tôi cũng thấy vậy. Dường như em ấy có tiến bộ." Lập mỉm cười với người phụ huynh trước mặt.

"Thầy thật là một giáo viên giỏi. Mấy năm trước thầy cô dạy con bé nhà tôi muốn chết."

"Haha, chị thật là khéo đùa."

"Mời thầy lên lầu a, con bé đang ở trên đó."

"Dạ."

Lập bước lên lầu, anh vui vẻ hết sức vì những lời khen ngợi. Trung thật sự là một nam sinh biết nghe lời anh, cậu làm hết những gì mà anh dạy dỗ, mặc dù học có hơi chậm hơn người ta nhưng anh nghĩ cậu vẫn ngoan như ai mà. Đáng yêu.

Mở cửa ra, anh bước vào trong căn phòng quen thuộc lại thấy Trung nằm ngửa trên giường, đeo miếng bịt mắt. Cậu ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng khoá trái cửa lại, bước nhẹ nhàng đến gần giường rồi đặt cặp xuống, leo lên giường.

Huỳnh Lập như con mèo, ngồi trên người Quang Trung. Anh lén lút ngắm nhìn gương mặt của cậu một chút rồi cuối xuống ấn nhẹ môi vào môi cậu.

Trung có hơi nhíu mày, nhưng lại chưa thức. Lập đưa tay tháo hai cúc áo sơ mi của mình ra rồi dần dần đẩy cái hôn sâu hơn, sâu hơn nữa...

Trung có vẻ nhận ra mọi chuyện đang diễn ra, cậu run nhẹ người nhưng không thể phản kháng. Cậu biết ai đang làm chuyện này. Vị đầu lưỡi của người ấy thật quen thuộc.

Lập cắn môi cậu rồi anh dứt môi ra, vừa thở đều lấy hơi vừa hỏi. "Em sao vậy?"

Cậu không đáp trả nụ hôn vừa rồi, cũng không nói lời nào với anh nữa.

Huỳnh Lập chau mày. "Em để bụng chuyện đêm qua tôi nói à...?"

Quang Trung không muốn Lập biết cậu đang nghĩ cái gì, lắc đầu nhẹ phản đối. Cậu ngồi dậy định đè ngược anh xuống nhưng anh ấy giữ chặt vai cậu lại. "...Nếu không... sao hôm nay em khác thường vậy?"

Lập thấy cậu khác thường sao?

Nếu là bình thường Trung sẽ làm gì? Cậu bây giờ là không thể biết được nữa. Trong đầu cậu quay quần hình ảnh và lời nói của anh vào đêm hôm qua.

Lập lại cuối người xuống, hôn nhẹ lên môi Quang Trung. Anh đưa tay giữ miếng bịt mắt của cậu lại rồi thỏ thẻ. "...Làm gì đó đi?"

Muốn làm gì đó?... Trung đưa tay mò mẫm lưng Lập rồi trượt xuống vòng ba anh ấy vỗ vỗ, cậu luồng tay vào quần của anh. Làm thì có vẻ như Trung đang hứng thú nhưng thật ra mặt của cậu đang chỉ có một kiểu.

Lập mỉm cười, tháo miếng bịt mắt của Trung ra. "...Uhm..."

Ngón tay Trung trượt xuống giữa khe mông Lập, ma sát qua lớp vải mỏng. Anh run người, cắn môi nhìn sâu vào mắt cậu.

Thật là kì lạ. Mắt của Quang Trung có gì đó khác xa so với mọi lần. Khác xa so với lần trong nhà vệ sinh cùng anh.

Lập còn chưa quan sát kĩ, cậu đã hạ người xuống đập mặt vào khe ngực anh. Lập cười, lấy tay ấn đầu Trung vào ngực mình.

Lập cũng cởi thêm vài cái cúc áo nữa, anh tuột cổ áo sang hẳn hai bên, vén hai vạc áo ra. Trung nhìn lồng ngực trắng hồng trước mắt, cậu quả thật đã bị câu dẫn, nhưng sao cậu vẫn thấy không có hứng. Kiểu như Trung làm cho có vậy.

Há miệng ngậm lấy đầu ngực anh, cậu mút mạnh. Tay ma sát bên dưới Lập làm anh cong người rên rỉ.

"...Ưmm..."

Cậu vẫn làm những điều đó trên cơ thể anh rồi nó cảm nhận được ngực anh càng lúc càng căng, vùng bên dưới đang toả ra một hơi ẩm.

"D-Dừng lại, chúng ta không có nhiều thời gian... Tôi muốn em, Quang Trung... Khi có cơ hội, chúng ta sẽ làm lâu hơn, được không?"

Quang Trung không thể phá mất trinh tiết của Lập đúng không...? Anh giữ cho người anh thật sự yêu còn gì...

Vậy thì... Cậu luồn tay, kéo quần nhỏ anh xuống. Nhả ngực anh ra, Trung rời khỏi vị trí ban đầu, để anh giữ yên tư thế đó, cậu bò ra phía sau anh.

Lập không hề thắc mắc Trung làm gì, anh lấy cái gối bên cạnh đó, ôm vào rồi cong người chổng mông ra phía sau. Cả người đang đang rực cháy, thấy thật khó chịu.

Trung không thể đưa tay vào cái hang ẩm ướt đỏ hồng đang mời gọi kia được, mặc dù rất muốn. Cậu thở một hơi, mặt vẫn một kiểu. Trung đưa ngón tay quẹt chất nhờn nơi cửa mình anh bôi lên cửa thứ 2 làm Lập hơi hoang mang.

"T-Trung... Cái gì vậy?"

Cậu vẫn không trả lời. Anh muốn hỏi Trung tiếp nhưng cậu đã đưa một ngón tay di chuyển chầm chậm vào lỗ hậu anh.

"Uh... ah... Trung... Em... em làm gì vậy?"

Trung đưa vào, thấy đủ sâu liền rút nhẹ ra. Bên trong Lập ấm nóng, khít chặt lấy ngón tay Trung như muốn giữ cậu bên trong. Anh căng người ra, cắn môi chịu đựng mà mồ hôi chảy dọc bên thái dương.

Cậu ra vào nhè nhẹ cho anh quen dần. Lập rên đều đều theo nhịp, anh ấy cảm thấy một luồng cảm giác vô cùng mới lạ chạy lên đến não, làm cơ thể anh tê liệt.

"Thật là.. tuyệt vời... Trung ah..."

Lập thích là được.

Trung nhìn lên cái đồng hồ treo tường, biết cả hai không có thời gian, cậu liền di chuyển nhanh hơn, rồi cho thêm một ngón vào nữa, ra vào nhanh và mạnh.

Huỳnh Lập bị tấn công mạnh bất ngờ liền rên lớn lên. Anh phản ứng thật kịch liệt. "H... hah... Trung à... Chậm thôi... chậm thôi mà..."

"Rên khẽ thôi." Cậu nhắc nhở. Mẹ Trung mà lên thì không biết phải giải thích ra sao đây.

Lập cắn lấy cái gối, cảm thấy cơ thể đang dần nóng hơn nữa. Anh muốn hơn, muốn nhiều hơn...

Cửa mình của anh ngứa ngáy đến mức kì lạ, anh ấn mông về phía Trung, cho cậu ra vào nhanh hơn, đồng thời cũng nói đứt quãng. "Ưhh... e... em có thể... làm... với... ư ư ư... nơi đó của... tôi... ah..."

Trung hơi sững người. Anh dám cho cậu trinh tiết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro