chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các cặp đôi qua lại qua lại trên con đường công viên làm Trung hơi ngại, chân thì vẫn bước mà mặt lại cúi nhẹ xuống. Người ta nhìn cậu với đôi mắt soi mói, ganh tị. Thật tình là cậu hơi không thích.

Tay Trung đang bỏ vào túi áo khoác, chợt cảm nhận được một bàn tay lôi tay cậu ra ngoài, đan từng ngón của bàn tay ấm áp đó vào tay cậu.

Trung ngẩng mặt quay sang nhìn nam nhân đang ung dung nâng từng bước chân trên đôi giày thể thao trắng, mặc quần jean, áo sơ mi  màu trắng ôm sát dáng quyến rũ của mình. Cậu đỏ mặt. "Thầy làm gì thế?"

"Chỉ là nắm tay cho đỡ lạnh thôi, tôi không thích ra ngoài vào ban đêm vì thế này... lạnh." Lập nói với giọng nhẹ nhàng.

"Thế mà còn rủ em đi dạo đêm?"

Lập không nói gì, cười một mình rồi đưa gương mặt mỹ nam sang nơi khác nhìn. Anh không thể nói là do có Trung nên anh mới đi chơi vào buổi tối, không thể nói là vì Lễ Tình Nhân anh nhất định phải đi với cậu. Mặt mũi anh để đâu nữa?

"Trung, cặp kia là tình nhân thật à?"

Anh bất ngờ chỉ tay về phía hai chàng trai siêu siêu đẹp trai đằng quầy bắn súng gỗ. Cậu phải công nhận họ đẹp đôi thật, cơ mà làm sao họ có thể công khai hôn nhau trước nơi công cộng nhỉ? Thật là lộ liễu.

"Uầy, em có muốn thể hiện chút không?"

Trung nhướng mày nhìn Lập. "Thể hiện?"

"Em không định lấy tài thiện xạ ra để tặng tôi gấu bông hay gì đó à?"

À, cậu hiểu rồi.

Nắm tay Lập rồi Trung một mạch đem anh đến quầy bắn súng. Cậu sẽ thể hiện.

Trung đến quầy, chuẩn bị vào thế, nâng cây súng gỗ lên. Hai cậu trai kia cũng nhìn cậu và anh như kiểu thăm dò đôi chút.

Cậu bắn một phát, và đơn giản hết mức trúng tâm điểm như trò đùa. Huỳnh Lập hãnh diện vì cậu, anh cười thật tươi.

"Quào, Thụy Du à, người ta bắn hay như thế, em bắn tệ hơn nha... Nuôi em chỉ tốn cơm."

"Ơ kìa... Kệ người ta, em lấy cho anh quà rồi còn đòi gì?"

"Kiểu này em tệ quá, ranh con."

"... Anh! T-Tinh Lâm!! Đ-Đợi em!! Rõ ràng em cũng xém bách phát bách trúng mà. Huỳnh Tinh Lâm!!!"

Hai cậu trai kia rời đi, Lập càng hãnh diện hơn vì Trung. Anh nghiêng đầu, khoanh tay lại ngắm kĩ cậu hơn.

Trung có một nét đẹp của thiên thần. Bình thường mọi người sẽ thấy cậu đẹp một cách nhẹ nhàng, nhưng giây phút cậu cầm cây súng gỗ lên và vào tư thế bắn như vầy, cậu như một nam sát thủ lạnh lùng vậy.

Lập như bị lấy mất hồn đi. Trung cuốn hút đến mức lạ lùng. Tim anh vỡ ra mất, sao lại đập nhanh và mạnh như vậy a? Giết người à?

"Thầy Huỳnh, thầy muốn con gấu nào vậy? Là con màu đen hay con màu hồng?"

Trung hỏi làm anh giật mình. Mỉm cười nhẹ, anh dịu dàng nói. "...Em tặng tôi con gấu mặc áo màu trắng đi, tôi thích nó..."

Rồi chợt đỏ mặt, Trung nhìn cái áo hoodie mình đang mặt. Là màu trắng.

"Tôi thích nó."

Huỳnh Lập quay mặt sang nơi khác cười thút thít. Anh vừa nói gì thế không biết nữa~

.

.

.

Huỳnh Lập và nam sinh của mình ngồi trong một quán kem, không gian xung quanh thì có hơi lãng mạn, mà Trung thì ghét cái kiểu đèn vàng hoa hồng nên... Yeah, cậu 'ổn' trong cái không gian đó.

"Em sao vậy? Không thích à?" Nam giáo viên thấy Trung quay qua quay lại nên nghiêng đầu hỏi.

"...K-không. Chỉ là... Thầy biết đó, em ghét mấy cái kiểu này. Sến muốn chết a..."

"Em là tuýp người không lãng mạn nhỉ? Người ta thường thích người lãng mạn mà."

Cậu xụ mặt. Cô Hồng là người rất lãng mạn, có vẻ như nam nhân trước mắt đang định nhắc gián tiếp đến bà ta à?

"Kệ người ta." Trung hất mặt, bắt đầu ăn kem.

"Thường thì hằng năm vào ngày này, em sẽ làm gì?"

"...Đơn giản lắm. Ngồi trước máy vi tính rồi chơi game tới khuya. Vậy còn thầy...? Chắc mỗi năm một người đi chơi ha. À mà, sao năm nay lại là em?

"Không như em nghĩ." Lập cười tủm tỉm. "Em là người đầu tiên."

"Người đầu tiên?" Cậu trợn mắt. "Chẳng lẽ không ai ngỏ lời mời thầy...?"

"Mời và kẹo, hoa rất nhiều, nhưng tôi không thích, tôi còn không dám nghĩ đến chuyện đi với họ."

"Thế tại sao em lại...?"

Anh không nói gì nữa, lại nở nụ cười thẹn riêng một mình.

Cậu nguệch mặt ra, vừa hãnh diện vừa khó hiểu.

Sao nhỉ?... Lập đã nghĩ Trung là người đặc biệt, sẽ làm Lễ Tình Nhân của anh ngọt ngào hơn tất cả. Cậu là người đầu tiên tiến xa với anh hơn một nụ hôn nhẹ.

Thừa nhận trước đây, anh có hẹn hò với nhiều người nhưng chưa ai tiến xa được bước nào, kiểu như anh quen 3 ngày.

Trung - người này không là nữ nhân, càng không phải mẫu người yêu thích của Huỳnh Lập. Xét về tính cách anh cũng không hợp tí nào, giữa anh và Trung cũng không phải tình nhân. Sao anh trao cho cậu nhiều thứ quá mức thân thiết?

Huỳnh Lập chắc là bị điên rồi.

.

.

.

Sau vài tiếng nhỏ đi đây đi đó trong thành phố, tạo ra chục cái kỉ niệm khó quên về Lễ Tình Nhân năm này thì Trung ghé nhà Lập nghỉ ngơi một tí mới đi về.

Họ tâm sự được với nhau rất nhiều.

Hôm nay là một ngày cả hai nhích lại gần nhau hơn, có thể hiểu về nhau rõ hơn. Qua lần này, Trung không biết cậi bị bẻ cong thêm bao nhiêu độ rồi. Haizzz... hình như mấy lời cảnh báo của cô Hồng đều bay đi hết, chết cậu rồi.

Bà cô Hồng mà biết được cậu đi chơi với Lập thì số phận cậu sẽ trôi về đâu đây?

"Quang Trung..." Lập ngồi cạnh bên cậu bao giờ lại cong môi cười. Anh một lượt đẩy nhẹ đứa học trò của mình ngã lưng vào thành ghế sofa rồi buông lời vỗ ngọt. "...Em là một nam nhân đặc biệt nhất mà tôi từng gặp."

"Khụ khụ..." Trung ho khan, đá mắt nhìn sang hướng khác ngay. Huỳnh Lập đang dụ dỗ cậu, phải mạnh mẽ lên. "Cảm ơn thầy khen. Thầy cũng vậy."

"Một chút rượu này... không làm em say chứ? Nếu được thì uống cùng tôi đi." Tay anh đưa đến bàn, với lấy ly thuỷ tinh chứa rượu vang lên, đưa đưa trước mắt Trung.

"Được mà, để em..." - "Đừng, tôi đã nói uống cùng nhau mà."

Huỳnh Lập dùng ngón tay chặn môi Trung lại. Câụ khó hiểu ý của anh, hỏi lại. "Là sao?"

"Kiểu này..."

Lập ngồi thẳng dậy, đưa miệng kề vào miệng ly, nghiêng nhẹ đuôi của ly rượu lên, anh nhấp một ngụm rượu.

Trung bất ngờ hiểu ra chuyện. Cậu định bỏ xuống ghế tẩu thoát nhưng muộn rồi, anh đang ngồi trên người cậu.

Lập cúi người, đè hẳn lên người Trung. Anh nhẹ nhàng kề môi vào môi đối phương.

Cậu không thể nằm im thin thít như tượng, rượu nằm trong miệng anh, nếu cậu không mở miệng ra rượu sẽ tràn ra ngoài. Nghĩ thế, Trung nghiêng đầu mở nhẹ miệng ra, thế là Lập bắt đầu truyền rượu trong miệng mình sang miệng cậu.

Anh hoàn thành xong, hôn nhẹ lên môi Trung. "Em thích không?"

"C-cũng thích."

Hôm nay cậu nhút nhát hơn mọi lần.

Mắt Trung đang nhìn đi đâu đó, dường như là tránh kiểu nhìn đối diện với Huỳnh Lập. Mặt với mặt gần như thế này, còn cố tránh né. Quang Trung làm sao thế?

"Em nhìn tôi đi."

Cậu run người, vẫn nhìn chỗ khác.

"... Quang Trung, sao vậy? Nhìn tôi đi..."

"..."

Anh nhíu mày khó chịu vì cậu quá là cứng đầu đi.

Anh đặt ly rượu lên lại bàn rồi xoay mạnh cái mặt khó ưa của Trung lại. Cậu chưa phản ứng đương nhiên liền bị hút hồn đi mất. Trung thua rồi.

Huỳnh Lập thở một hơi, hai gò má anh đỏ lên, anh thỏ thẻ tâm sự thật tình với cậu. "...Em đừng né tôi nữa được không? Dạo gần đây em cứ như vậy... tôi thật sự rất khó chịu. Nếu em không hài lòng chỗ nào đó ở tôi thì cứ nói..."

"Kh-Không phải đâu... Chúng ta..."

"Chúng ta đã vượt quá mức quan hệ bình thường. Em đừng lấy nó ra làm cớ để tránh né tôi."

"Không hề." Trung phản đối, đẩy nhẹ Lập ra. Hít một hơi. "Em nghĩ chuyện này hơi phi lý, nhưng mà... Thầy Huỳnh, chúng ta đi xa hơn được không?"

"Nếu làm như vậy... tôi sẽ là một giáo viên tệ, đúng không? Làm những việc này với học sinh đúng là không nên... nhưng tôi có chút ấn tượng, em là một nam nhân rất ngọt ngào. Tôi thích điều đó."

"...Ý thầy là sao? Có phải là..." Cậu tươi rối lên trong lòng, cách nói này dường như là chấp nhận cho cả hai tiến xa hơn.

"Nhưng mà... tôi không muốn chúng ta làm tình nhân..."

Anh rời khỏi người Quang Trung, thở dài và ngồi im, lặng người một hồi lâu. Cậu liền nhíu mày, nét tươi trong lòng cậu bỗng chìm sâu xuống. Lập nói như vậy là ý gì nữa đây?

"Vừa rồi thầy nói thích em mà..."

Anh quay sang nhìn Trung với đôi mắt dịu dàng. "Ý tôi là tôi thích sự ngọt ngào của em."

Ý Huỳnh Lập là thích vấn đề đụng chạm cơ thể à?

"...Tôi muốn mối quan hệ nào đó, không rõ ràng. Tuyệt đối không tiến thêm bước nào nữa."

"Thầy..."

"Cô Hồng là mẫu hình lý tưởng của tôi, tôi muốn học hỏi ở em cách hôn... Em biết rồi đó một nam nhân không biết hôn thì.... Sau này không làm cô ấy thất vọng..."

Hoá ra là vậy sao?

Lập thật chất là một nam nhân không nghĩ cho cảm giác của người khác. Anh muốn đem tình cảm của Quang Trung ra chơi đùa ư? Cậu vừa ngỏ ý, anh lại nói những lời này, khác nào dùng dao đâm vào tim cậu trực tiếp.

Trung muốn ngừng thở. Anh làm cậu thật khó chịu. Trung muốn về nhà. Cậu muốn về nhà!!!

"...Tôi đưa em về."

Cậu như pho tượng rồi đùng đứng dậy, lụi hụi mặc áo khoác vào chuẩn bị.

Huỳnh Lập dùng khăn giấy lau lau vết lem trên môi mình rồi ho khan một tiếng. "Em... lau vết son đi."

Anh để lại vết son trên môi cậu sao?

Trung bỗng nhiên thấy chán ghét liền đưa tay chùi mạnh miệng.

Đây là lễ tình nhân TỆ nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro