chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung lượn quanh một vòng dãy hành lang trước khi ra về với cây chổi lau sàn, nói thẳng ra là cậu bị phạt.

Ai phạt ư? Giáo viên chủ nhiệm cậu, mỹ nam kiêm nam giáo viên Anh Ngữ trẻ tuổi giỏi nhất của trường - Huỳnh Ngọc Lập.

Chẳng biết làm sao mà Lập kể từ khi bị Trung tránh né lại tỏ ra thái độ khó chịu với cậu như kiểu gặp đâu cũng có điểm để bắt tội ở đó.

Tròn ba ngày rồi còn đâu...

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, là cái ngày mà đáng ra cậu phải ở nhà ôm ấp máy vi tính và những nhân vật game vào giờ này như mọi năm.

Trớ trêu thay Trung bỏ lỡ sự kiện đó, lụi hụi ở dãy hành lang chỉ vì cớ 'xả rác trong giờ học'. Cậu nhớ không lầm thì tội đó thật ra xử phạt chỉ là lau bảng thay nhóm trực trong một ngày. Rõ ràng anh họ Huỳnh đang đày đoạ cậu công khai.

Rảnh thì làm gì? Vừa lau sàn Trung vừa lôi đống kẹo socola nhận trong ngày nay ra ăn. Ít ra cơ miệng cũng hoạt động, đỡ chán.

.

Huỳnh Lập đứng dưới sân trường, âm thầm đưa mắt nhìn lên dãy hành lang tầng 2, quan sát nam sinh đang vừa ăn vừa làm việc. Anh thật muốn lên tát Trung một cái.

Nhìn cái mặt thấy ghét!

Khoanh tay, ngẫm lại cái giây phút cậu ngồi trong tiết của anh, thản nhiên nhận socola của nữ sinh nào đó rồi bóc vỏ tại chỗ nhai ngon lành, máu anh tự dưng sôi lên não.

Cười nói cái gì cơ? Ai cho yêu đương trong lớp học trước mắt giáo viên?

Huỳnh Lập phạt Quang Trung điều này là gián tiếp cho cậu biết anh còn sống trong cái lớp lúc đó chứ anh không có ý nghĩ gì khác. Chắc là vậy...

Anh nhìn lại những bó hoa và socola mình nhận được rồi nhìn lên phía Trung từ đằng xa, Lập chợt thấy buồn nhẹ trong lòng. Cậu chưa tặng gì cho anh vào ngày hôm nay.

Nếu đối phương không tặng...

...anh ngại việc phải tặng từ một phía.

.

.

.

Trung vẫn chưa lau xong dãy hành lang. Cậu mở cái cặp ra, thấy bên trong còn một túi kẹo dâu được gói thật đáng yêu qua lớp túi trong suốt. Cậu lấy ra khỏi cặp rồi thở dài thườn thượt.

"...Ôi... Cái này làm sao đưa cho thầy ấy nhỉ?" Trung tặc lưỡi. "...Chắc giờ cũng về rồi..."

Bực là hôm nay Lập không về nhà cậu dạy kèm, càng không thể đưa cho anh thứ cậu đang cầm.

Trung không thể đưa trực tiếp cho Lập được. Thứ nhất, cậu không dám. Thứ hai, cậu sợ bị để ý bởi đám fanclub của anh. Thứ ba, cậu ghét bị bà cô Hồng kia soi mói.

Cả ngày nay cậu không có cửa chen vào để tặng cho Lập, định là cuối giờ học tặng riêng, ai mà ngờ đâu anh phạt cậu như thế này.

Nếu để sang ngày này qua ngày khác, tặng qua ngày lễ thì làm gì còn vui vẻ nữa?

Trung tuyên bố cậu là nam nhân nhọ nhất hệ mặt trời.

"Ừ mà... không biết 'tiên nữ' của thầy Huỳnh tặng thầy ấy cái gì ha?"

Cậu nghĩ. Ngước mắt nhìn lên trần, Trung liên tưởng nhiều ơi là nhiều điều lãng mạn, bà cô Hồng rất biết lấy lòng anh Huỳnh a. Chắc là... cậu chẳng là gì.

Không có Trung tặng, Lập chắc cũng không để ý đâu...

Cô Hồng sẽ bù hết mọi thứ.

Cậu đưa túi kẹo vào cặp, trở lại việc lau chùi.

.

Lập định vào bãi lấy xe ra về luôn nhưng không, anh đứng như tượng trước xe vì bà cô Hồng bất ngờ xuất hiện với bó hoa hồng to ơi là to ngay xe anh. (Au:yêu quái xuất hiện bây ơi)

"C-Cô Hồng..."

"Hello, chúc thầy Lễ Tình Nhân vui vẻ. Tôi chờ thầy hơi lâu." Thấy anh tiến lại đủ gần, bà ấy nở nụ cười tươi và nói những lời ngọt ngào. "Sau lễ này chúc thầy đẹp trai hơn nha, sẽ tìm được một mảnh tình theo ý mình."

"Haha, cảm ơn cô, nhưng mà... thế này thì thật là ngại... Cô tử tế quá."

"Thầy nhận đi mà." Cô Hồng cười tươi hơn.

Lập đành nhận vậy, dù sao nữ nhân này cũng làm anh cảm kích đôi chút. "Cảm ơn cô, chúc cô Lễ Tình Nhân vui vẻ~"

"Chỉ cần thầy vui là tôi vui rồi."

Là tán tỉnh. Anh hơi gượng, cười nhẹ. "Cô toàn khéo nói thôi."

"Tôi có thể hẹn thầy đi ăn không? Tối nay?"

"Tôi hả...? không biết nữa. Nhưng mà... hoa này hơi lớn đấy." Anh cười.

"Lớn hay không, không quan trọng mà. Chỉ cần thầy tặng được quà cho người đặc biệt với thầy thì là tuyệt vời rồi, đó mới là Lễ Tình Nhân chứ. Tặng quà có được nhận lại hay không thì không quan trọng, quan trọng thầy thể hiện được lòng mình thôi."

Huỳnh Lập hơi lặng người, trong đầu liền nghĩ đến một chuyện. Anh chớp chớp mắt. "...Thế à?"

"Đúng rồi, thầy có vấn đề gì sao?"

"...Không ạ."

"Thế chúng ta về chung không?"

"T-Tôi nghĩ là không được rồi, tôi chợt nhớ là tôi để quên vài thứ trên lớp."

Cô Hồng chau mày. "?"

"... Cô về trước đi, cảm ơn cô vì bó hoa." Anh mở cửa xe của mình, cho hết socola, bông hoa vào trong, tạm biệt bà cô Hồng rồi chạy hấp tấp lên phía cầu thang.

Cô Hồng nhìn theo anh, khó hiểu chau mày.

.

Trung lau dọn cuối cùng cũng có kết quả. Cậu bước vào trong lớp mình, thở dài ngồi tuỳ tiện lên một cái bàn nào đó, nghỉ mệt sau khi hoàn thành công việc.

Cậu đang mơ mộng thì có bóng người lướt qua hành lang, liếc mắt vào lớp phát hiện ra cậu ở trong thì liền rẽ vào ngay.

Đến khi người ta bước vào, Trung lại chau mày vì cảnh này quen ơi là quen. Dưới ánh chiều tàn, trong lớp lại chỉ còn cậu với sự xuất hiện của anh giáo viên họ Huỳnh.

Chuyện gì nữa đây?

"Thầy Huỳnh."

Lập bước vào lớp rồi bực bội tiến lại đối diện với Trung. "Em làm xong hết chưa?"

"Rồi. Thầy muốn đày đoạ em nữa à? Đã quá giờ ra về rồi đấy. Mẹ sẽ xử đẹp em."

"...Hôm nay là Lễ Tình Nhân, cái này... là quà của tôi dành cho em." Lập cười mỉm.

Cậu bước xuống bàn, nguệch mặt ra. "Quà của thầy làm em sợ đến già đấy."

"Nếu được em nhớ cả đời..." Anh cười thật dịu dàng, nụ cười xen lẫn cái thẹn của thiên thần. Anh lấy trong túi áo ra một túi kẹo nhỏ. Ơ hay, cái túi kẹo này quen quen.

Hay nhìn siêu quen thì đúng hơn.

Trung há miệng ra khi túi kẹo dâu được Lập đưa đưa trước mắt cậu. "...Hy vọng em không từ chối. Người ta tặng socola cho em hơi nhiều, tôi sợ em sẽ ngán nên... đấy, em biết mà."

Cậu vẫn chưa khép được miệng, tay tự động mò vào cặp mình lấy ra túi kẹo dâu y hệt anh đưa lên.

Lập nhìn túi kẹo dâu của Trung rồi anh bất ngờ. "Là cho tôi?"

Cậu gật đầu nhẹ.

Anh phì cười, đưa tay kia ấn nhẹ lên trán Trung, đẩy nhẹ đầu cậu ra phía sau.

"Ui."

"Ngốc như em cũng có ý nghĩ giống tôi sao? Kẹo dâu?"

"Không phải đâu,cái này là... Thật ra, em muốn nói thầy hệt như kẹo dâu... A Không! Không!!!" Cậu vội bụm miệng mình lại, lắc đầu. "Không phải! Em nói sãn, thầy đừng quan tâm!!!"

Lập cảm thấy mình sắp tan chảy vì sự đáng yêu của đối phương. Trái tim vẫn đang đập loạn xạ, anh chưa bao giờ nghĩ mình bị người ta điều khiển nhiều như vậy.

Nhướng nhẹ một bên mày lên, môi Lập cong nhẹ. "...Sao em không tặng từ sớm? Có phải có âm mưu muốn giấu về nhà rồi ăn luôn không?"

"K-Không phải. Là do... À, à không, em bị đau bụng... ừm..."

"...Cảm ơn em." Anh nhón chân hôn nhẹ lên má Trung, tay vẫn còn quàng chặt trên cổ cậu. Chiều cao hai người không bằng nhau nên khoảng cách lúc mà làm hành động này thì là dường như không.

Gò má nam sinh của Huỳnh Lập đã ửng đỏ, anb có thể thấy được Ttung cũng bối rối. Một linh tính nào đó, anb biết tim cậu cũng đang rơi vào tình trạng giống với trái tim anb - mất tự chủ.

Anh nói nhỏ, đủ riêng cậu nghe. "Tối nay nếu em rảnh, có muốn đi đâu đó với tôi không?"

"...Ừm... em..."

"Làm ơn đi... là Lễ Tình Nhân. Em không thể để tôi một mình."

"Thôi được ạ."

Tình Nhân?

Liên quan gì đến cậu và anh?

.

Cô Hồng đứng nấp sau cửa lớp, chứng kiến cảnh khó tin. Hai thầy trò đang ôm nhau thắm thiết trong lớp. Cái ôm đó thắm hơn bất kì cái ôm nào mà Lập từng trao cho mọi người.

Họ nói cái gì đó ở đoạn sau mà bà cố đến bao nhiêu cũng không nghe được, chỉ thấy tay Lập xiết chặt Trung hơn cả ban nãy nữa.

Không biết làm sao, cô Hồng bắt đầu nghi ngờ về giới tính của Lập - người bà xém tán tỉnh thành công. Cho qua chuyện nhỏ này, bà nhẹ nhàng rời khỏi đó khi họ không để ý.

Cô Hồng có biết đâu khi bà vừa quay đi, trong lớp đã diễn ra một nụ hôn Pháp ngọt ngào quen thuộc giữa hai thầy trò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro