chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốp. Cốppp.

Trung hãnh diện nhìn từng tấm bia nhỏ xíu có di chuyển qua lại không định hướng trong quầy hàng bắn súng gỗ đang bị cậu chinh phục.

Ông bán hàng thì hồi hộp nhìn kỉ lục của quầy xưa nay đang sắp bị phá, nhiều người qua lại cũng đá mắt nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, một số dừng chân lại nhìn cậu.

Một phát mà trúng tâm điểm nữa thôi, cậu sẽ đạt kỉ lục bắn trúng 10 phát vào tâm điểm liên tiếp. "Yesss, làm một phát nữa nào~"

Trung đưa mắt vào tầm ngắm, cầm thật chắc thân cây súng gỗ, cậu cẩn thật nhắm một mắt lại.

1

2

3...

Cốppp.

"Nooooo!!!" Cậu hét lên vì viên đạn khốn nạn lệch hướng và không trúng điểm đỏ, chỉ là xém thôi.

Ông chủ quán cười đắc thắng rồi vỗ vỗ vai cậu. "Haha, cậu chưa phá được kỉ lục nhé. Chúc may mắn lần sau a~"

Người ta cười với nhau rồi cũng khen cậu một tiếng xem như an ủi rồi bước đi, thành tích của cậu dù sao cũng tuyệt vời rồi. Nhưng mà...

F*ck. Trung quỳ xuống trước quầy mà khóc ròng.

"Chà chà, hoá ra nam sinh này có tài thiện xạ a. Hay lắm."

Tiếng vỗ tay cùng giọng nói quen hết sức làm cậu ngạc nhiên ngẩn gương mặt thảm hại dậy ngay lập tức. Quay hẳn sang phía người vừa tán thưởng, cậu há miệng ra. "Thầy Huỳnh? Sao thầy ở đây?"

Nam giáo viên của Trung sao lại ở đây? Trung tâm giải trí và mua sắm của thành phố? Ngay giữa trưa thế này?

Ô, hôm nay là chủ nhật, có lẽ Huỳnh Lập ghé mua sắm chăng? Mua sắm phải ở tầng dưới chứ? Sao lại lên khu giải trí? Anh cũng chơi mấy trò này à?

"Em bất mãn lắm khi thấy tôi à?" Anh nhìn lên tấm bảng điểm điện tử vừa ghi nhận thành tích của cậu rồi cười mỉm, một nụ cười thiên thần làm Trung say nắng ngay trong nửa giây nhìn. Huỳnh Lập nói với giọng ngọt ngào. "Rất ấn tượng."

"...Y-yeah." Cậu liền quay mặt sang nơi khác, che đi màu đỏ của đôi gò má.

"Thầy Huỳnh, tôi có... Ồ, em này..."

Cậu quay mặt lên lần nữa, một người đàn bà quen thuộc tiến đến gần nam giáo viên của Trung, nhìn cậu với đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa ghét. Cậu nhướng mày. "Cô Hồng?"

Họ hẹn hò à?

Đi mua sắm chung? Hay nhỉ?

"Chào em, Quang Trung, hơn tuần rồi không gặp."

"Chào cô ha."

Cậu ngồi dậy, định đưa tay chào rồi đi cho xong. Trung ghét bà này đến mức nhìn thôi đã muốn bẻ gãy răng bà ấy. Nhưng mà lại khựng lại khi nghe bà ta nói với Anh Lập. "Thầy Huỳnh, thầy muốn xem tôi thể hiện khả năng chơi mấy trò này không? Tôi sẽ lấy bất cứ cái gì thầy thích ở đây."

"Thế thì ngại lắm..." Huỳnh Lập che miệng cười thẹn. Trung sắp phát điên vì người đàn bà kia. Nói như đúng rồi, cứ như bà ta phán mình là thần ở đây vậy. Muốn lấy cái gì thì lấy à? Đồ cái thứ bánh bèo vô dụng.

"Xui rồi cô, hôm nay em ở đây, cô không thể lấy được đâu. Em sẽ có được trước cô." Cậu trùm nón của cái áo hoodie màu đen lên rồi vỗ ngực cười nhoẻn miệng thách đấu.

"Ồ..." Cô Hồng nhướng mày. "Thú vị nhỉ? Phải xem em có bản lĩnh đó không đã."

Huỳnh Lập thấy rõ là đang có chiến tranh, chỉ biết cười trừ chứ không thể nói gì. Thằng nhóc này tại sao lại có thể ganh đua với một nữ nhân cơ chứ
.
.
.
Chơi gần hết các trò trong trung tâm, "tiên nữ" của anh Huỳnh và nam sinh của anh ấy dường như bất phân thắng bại. Xem ra là đã quá xem thường một nữ nhân rồi.

Trò nào cũng diễn ra hết sức kịch liệt, cho đến khi kết thúc thì Quang Trung và cô ta mệt đứt hơi còn anh Huỳnh phải ôm một chồng quà to.

Chiến tranh làm gì để người hưởng lợi luôn là mỹ nhân.

"Cô mệt à...?" Thầy Huỳnh dùng khăn giấy thấm nhẹ lên những giọt mồ hôi trên gương mặt của bà cô Hồng đó. Bà ta lắc đầu rồi cười cùng anh. Hai người đó cười với nhau thật là âu yếm.

Cậu đưa đôi mắt buồn nhìn cảnh đó. Chẳng biết nói gì, đưa tay tự quẹt đi mồ hôi của mình, cười buồn. "Quỳnh Lý nói đúng là không sai... Kiểu gì thầy Huỳnh cũng gục ngã trước cái tán tỉnh của người ta thôi..."

Kiểu này cậu sẽ bị bệnh về tim mạch mất thôi... OMG, tim cậu cứ đập thật mạnh, lâu lâu lại nhói lên một cái. Trung bị bệnh thật à?

Sao lại buồn thế này...?

Ang vô tình bắt gặp cậu nhìn mình và cô Hồng, cậu sợ anh hiểu lầm nên liền quay mặt sang hướng khác, đưa tay lên gãi gãi đầu giả điên.

Dường như Huỳnh Lập biết Quang Trung vừa và đang nghĩ gì, tiến lại định rút khăn trong túi ra. Cậu chỉ biết bà cô Hồng đó đang nhíu mày nhìn cậu.

Khốn nạn. Bà ta làm như cậu là kẻ thứ ba phá đám hai người vậy, cứ như đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của anh Huỳnh thay vì bà ta. Cậu đứng dậy, ú ớ cuối người chào tạm biệt hai người họ rồi rời đi thật nhanh.

Trung ở lại tiếp sợ ai đó liếc cậu rách mặt.

Huỳnh Lập nhìn theo cậu rồi cảm thấy hơi lạ khi Trung từ chối thân mật với anh. Anh quay về phía sau, lại thấy cô Hồng cười mỉm với anh.(Au:Má ơi giả tạo hết sức)

Khẽ chau mày lại nhìn bóng lưng gấp gáp của cậu, Lập cảm thấy cứ như cô Hồng vừa làm cái gì âm thầm khiến Trung rời đi vậy...

.

.

.

<Tốt nhất em đừng lại gần thầy Huỳnh. Tôi sẽ nói với thầy ấy, em thích thầy ấy. Thú vị quá Quang Trung. Em có xu hướng tình dục thật lạ.>

<Cô bị điên à? Sao lại nghĩ hoang đường như vậy?> Trung hoang mang nhắn trả lời ngay cái tin nhắn vừa hiện lên mà cậu thừa biết là của ai.

<Tôi biết đấy. Cẩn thận khoảng cách của hai người, thầy ấy là người có suy nghĩ rất chính trực, nghiêm túc. Đương nhiên chuyện em thích thầy ấy sẽ làm thầy ấy khó chịu. Nếu chịu suy nghĩ, em sẽ biết.>

<...Và?>

<Thân mật như thế nào, cô muốn em biết giữa em và thầy ấy chỉ là thầy trò. Làm ơn... Cô thật sự muốn tốt cho cả hai.> (Au: lưu manh giả danh tri thức)

Cậu lặng người.

Dòng tin nhắn cuối cùng, thật sự là có phần đúng.

Nhưng mà... Trung làm gì có chuyện muốn tiến thêm bước nữa với nam giáo viên của mình? Làm gì có?

<Cô điên rồi, không có gì đâu.>

Cậu cười nhạt. Xưa nay chỉ có nam nhân với nữ nhân là tình yêu, làm gì có chuyện nam nhân với nam nhân làm nên câu chuyện có kết quả đẹp?

Quên đi. Đây là rung động đầu, nếu cậu xa lánh anh... chắc chắn sẽ không còn gì là vấn đề nữa.

---

Thông báo mới đến với Quang Trung sau ngày đó khoảng hai ngày, nhà trường cho cậu đi học lại, và Quỳnh Lý là người phá án.

Tên bạn của cậu lấy đoạn phim quay lại được hôm đó dựa vào camera trên góc lớp phán Trung vô tội và bắt lũ nhỏ kia nghỉ học thay cậu. Sao cậu thấy nó thật nhiều chuyện.

Trung phẫn nộ vì cậu đang trong giai đoạn tránh mặt Lập, đi học mỗi ngày thì làm sao né anh đây?

Nhưng dù sao đến trường cậu cũng phải cảm ơn Quỳnh Lý một tiếng vì tấm lòng thành của cậu ta.

.

.

.

"Đây là số bài cậu phải hoàn thành trong ba ngày tới." Lớp phó học tập và nàng lớp trưởng đem một chồng tập đến trước mặt Trung.

"W-What?B-Bao nhiêu đây hả? Hai đứa đùa với anh à?" Cậu trợn mắt. Nắm tay lớp trưởng xinh đẹp nài nỉ. "Thôi mà... Các cậu có thể..."

"Không cầu xin." Lớp phó học tập kéo nàng lớp trưởng về phía mình. "Đừng có mà lợi dụng đụng chạm Trưởng của tôi. Chép bài đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

"Này này, cậu làm gì thế? Tôi chỉ là đụng nhẹ vào cậu ta thôi mà lợi dụng cái gì?"

"Tôi tuyên bố Trưởng và tôi đang hẹn hò." Nàng lớp phó học tập xưa nay nổi danh hot girl lạnh lùng không chấp nhận nam sinh nào, hoá ra đây là lý do.

"C-Cậu nói đây là bí mật mà..." Trưởng đỏ mặt đánh vai Phó.

"Kệ, bị phát hiện rồi, không sao đâu." Phó hất mặt.

"T- Tôi chia tay cậu!"

"Trưởng, cậu cứ đùa."

Hai người này... ngưng tình cảm đi." Cả lớp quay xuống, cả Trung nữa. Cảm thấy hai nàng mỹ nhân thật sến súa. Khó chấp nhận mà.

Reeenggggg.

Tiếng chuông reo lên kéo dài bắt đầu tiết học.

Bắt đầu rồi, là tiết của anh Huỳnh. Cậu né ra sao đây?

Mới đi học lại mà cúp tiết thì kì cục lắm...

"Nghiêm."

"Wtf? Sao vào nhanh vậy?" Trung trợn mắt khi nghe giọng lớp trưởng hô to, cả lớp đồng loạt đứng dậy.

Lập hôm nay ăn mặc cũng như mọi ngày, sơ mi, quần bó, giày cổ cao. Cậu dường như đã quen mắt.

Ái chà chà, hôm nay son môi mới à? Tuy là son dưỡng nhưng nhìn anh thật là quyến rũ a~ Trung muốn nhào lên cắn quá đi... Lập đẹp hơn mọi ngày thì đúng hơn, có lẽ là chăm chút bản thân hơn một chút.

Là cho ai xem thế không biết? Chắc là cho bà cô Hồng...

Đưa mắt liếc từ trên xuống dưới anh một lần, xong cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn chỗ khác. Cậu không nên nhìn anh lâu như vậy.

"Ngồi xuống đi mọi người. Buổi sáng tốt đẹp."

Huỳnh Lập ngày nào cũng hoà đồng như vậy. Anh cười thật tươi với cả lớp, quay về ghế giáo viên ổn định. Cố tình liếc mắt nhìn Trung làm cậu bối rối muốn né đi, nhưng như vậy thật bất lịch sự. Cậu chỉ cười trừ đáp lại.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong tiết của anh, lúc nào cần né cậu cũng né, nói chung không có gì nghiêm trọng hơn là việc cậu ngồi như một con khỉ cố hiểu ra những thứ mà những con người xung quanh đang học.

Anh biết Trung ngu nên đã dặn cậu xuống phòng gặp anh trong giờ ra chơi. Fuck, cái này thì có trời mới trốn được.

---

Huỳnh Lập thở dài chéo chân, nhìn xa xăm về một hướng ngoài cửa sổ.

Anh đang chờ nam sinh họ Trần đến phòng tìm anh để anh gần gũi thêm một chút.

Hai tiết liền đã qua, Lập có cảm giác như Trung không thèm nhìn anh. Cứ mỗi lần anh liếc mắt nhìn cậu lại thấy cậu tám chuyện với lũ bạn.

Lẽ nào Trung ngốc đến nổi không để ý thấy Lập đã ăn diện hơn hay sao? Làm người hâm mộ kiểu gì không biết.

Lập muốn ang đẹp trong mắt cậu, cứ tưởng cậu thích mê ngắm anh cả buổi, nào ngờ Trung cứ đơ đơ ra không phản ứng, như kiểu cậu vừa rơi từ trên trời xuống.

Thật là đáng giận hết sức mà.

"Thầy Huỳnh, h-hello~"

À đây rồi, nam sinh vô tâm. Anh lấy cục tẩy nhỏ trên bàn ném về phía cậy một phát làm cậu hoảng hồn nhón chân né sang một bên.

"Thầy sao thế?" Trung trợn mắt.

Lập hất mặt, ra vẻ giận dỗi. Cứ tưởng Trung sẽ phi lại an ủi, hỏi han anh làm anh nguôi giận như những lúc anh dạy kèm trước kia tại nhà cậu, nào ngờ đâu Trung chỉ ngồi xuống cạnh Lập rồi nghiêm túc mở tập ra. "Em soạn xong bài rồi, thầy giảng sơ qua đi, em sẽ nắm."

"Đùa à?" Anh chau mày nhìn cậu. "Ai nhập em đấy?"

"...Thì chẳng phải thầy nói xuống đây thầy giảng à?" Trung nói rồi lấy bút ra chuẩn bị.

Hôm nay Trung sao vậy? Dường như là đang né tránh Lập, nhất là tránh tình trạng nhìn thẳng vào anh.

Cậu cứ nhìn chằm chằm xung quanh và bỏ lơ Lập như kiểu cậu không quen biết anh vậy. Ngoài nghe giảng thì không làm gì nữa. Trung làm anh khó chịu đấy.

.

.

.

Giảng thì giảng, cuối cùng cũng xong, Trung chỉ vỏn vẹn nói một lời tạm biệt rồi rời khỏi phòng giáo viên, thay vì như trước kia cậu sẽ đu bám theo Lập đến khi hết giờ.

Anh bắt đầu thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với cậu. Cậu không khoẻ? Hay gặp phải vấn đề gì đó?

Hoặc có thể vắng Lập lâu quá nên Trung ngượng chăng? Không thể nào.

Anh có làm nhiều hành động thân thiết, nhưng Trung tuyệt đối lịch sự khéo léo để tránh né. Cái này là cố tình đây.

Huỳnh Lập thở một hơi dài, mở hộp cà phê trên bàn ra, đưa lên miệng, nhấp một ngụm đắng. Trung làm anh thấy bực còn hơn chữ bực mà.

Anh không thích điều này.

Anh Huỳnh cực kì ghét thái độ của Trung trong ngày hôm nay.

Anh sẽ giận.
_______________________________
Úi giời, bởi ta nói cái cặp này sao á. Lúc có không chịu giữ đến khi mất thì lại đi tìm, haizzz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro