chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi xin lỗi..."

"Không sao."

Huỳnh Lập cẩn thận dùng giấy khô lau sạch 'sữa' của anh trên mặt nam nhân nhỏ tuổi hơn. Điều này đúng là thật xấu hổ mà. Đáng ra anh nên nén lại thêm.

Trung cười thật tươi, nhìn anh với đôi mắt khiến anh bối rối. Lập đứng dậy, sau việc này dường như chất men đã chết hết một nửa, đầu óc tỉnh táo hết mức ra, anh kéo quần lên và chỉnh chu bản thân mình lại.

"Chuyện này đừng nói với ai." Anh dặn dò. "Em hoặc tôi ra ngoài bàn trước. Đi chung thì người ta nghi ngờ."

Trung vẫn nhìn anh rồi chống tay ngồi dậy, dùng ánh mắt thật nghiêm túc. "Thầy ghét em rồi à?"

Qua chuyện của cái bảng, hẳn Huỳnh Lập cũng tám phần bị những lời ra vào của cô Hồng hay mấy kẻ không hiểu chuyện nhồi nhét, thêm ghét Quang Trung.

Quang Trung trong trường thì có hơi khó chơi, khó ở, được nhắc tên thường xuyên nên chắc cũng có cả bầy ghét cậu chứ chẳng vừa.

Phải chăng lúc cậu không đến trường, họ thừa cơ khiến Huỳnh Lập ghét cậu chăng?

Anh có hơi lặng người nhưng rồi cũng nhẹ quay mặt lại phía Trung, hỏi ngược lại. "Thế em ghét tôi đến mức nào đã...?"

"Không hề."

"...Chuyện cái bảng, tôi tin không phải em... Nếu em không nói ra sự thật..." Lập ngưng một hơi rồi quay mặt ra khỏi phòng. "Tôi ghét kẻ nối dối."

Ồ...

Cậu đưa tay vào túi quần, bước chân ra khỏi phòng vệ sinh rồi nhìn theo cái bóng vừa khuất khỏi cánh cửa.

Huỳnh Lập tin cậu...

Hoá ra anh không tệ như cậu nghĩ nữa.

Mà bây giờ ngược lại, Trung cảm thấy mình thật tệ... vì cậu đang là người nói dối.

.

.

.

Tiệc đã tàn, hiện giờ chỉ còn Trung, hai ba đứa bạn còn sót đang chờ người đến rước và Huỳnh Lập. Có lẽ anh đợi học trò của mình về hết mới ra xe về.

"Thầy về bằng xe à?" Cậu hỏi, lết lại sát bên anh.

"À không, tí tôi bắt taxi."

"Thế em cũng về chung." Cậu cười tươi.

"Ok."

Ting...

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng tối muộn rồi, ai lại nhắn tin cho anh Lập cơ chứ? Trung nhăn mặt cố tình liếc sang một cái, cậy ngồi cạnh anh, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn.

<Thầy ngủ chưa?> from: Cô Hồng.

Cậu trợn mắt, quay mặt nhanh đi chỗ khác khi Huỳnh Lập bắt đầu ấn máy trả lời tin nhắn nọ, còn cười mỉm mỉm. <Ngày nào cũng nhắn như vậy... Tôi có điểm khiến cô quan tâm à?>

Lẽ nào thân đến vậy rồi à? Tiến thêm bước mới ư? Ngày nào cũng nhắn?

Huỳnh Lập rõ ràng nhắn câu này là có ý của riêng anh. Anh muốn mở đường rộng hơn cho mối quan hệ của họ.

Quang Trung thấy khó chịu.

RẤT KHÓ CHỊU.

Ting.

<Ồ, phải nói là thầy đẹp trai đến mức làm người ta mất ngủ.>

"Mất ngủ cái con m* cô. Lúc cô đâm chọt tôi có khiến cô mất ngủ vì tội lỗi không?" Trung chửi rủa bậy bạ trong đầu. Ok, cậu đang ngà say, không ngại làm vài trò rình trộm tin nhắn đâu.

<Cô khéo khen quá.>

Trung liếc mắt nhìn thái độ tập trung và thích thú của Lập. Khốn nạn, cậu muốn cắn anh quá. Có cậu đang ở kế bên cơ mà? Thật sự là có thể làm như vậy với cậu à?

<Thầy đang ở nhà à? Đã chấm xong mấy bài kiểm tra chưa? Nghe nói là bài kiểm tra thầy phải chấm rất nhiều?> from: cô Hồng.

<Chà chà... Sao cô biết?>

<Bí mật.> from: Cô Hồng.

"Bí mật cái đ*o. Đi nhiều chuyện thì nói đại đi." Cậu hất mặt khinh bỉ.

<Tôi đang dự sinh nhật học sinh ở một quán ăn, tí định bắt taxi về.>

<Địa chỉ? Tôi đến rước thầy về.> from: Cô Hồng.

"WTF?" Trung nhăn mặt nhìn Lập chằm chằm khi anh ấn địa chỉ sang cho cô ta.

Còn cậu thì sao?

Anb mới nói sẽ về cùng cậu mà...

"Ấy chết!" Lập như nhớ ra mình phải về với Trung, quay mặt sang nhìn cậu. Trung liền làm bộ như không biết gì quay mặt đi. Anh nhìn cậu rồi tặc lưỡi tiếc nuối, như định từ chối cô ấy đến rước.

Được rồi, cậu không muốn mình thành kẻ phá đám giữa cặp trai xinh gái đẹp này.

Trung quay sang khoác vai Quỳnh Lý, nói. "À thầy Huỳnh, quên là tí nữa em về chung với bạn, thầy cứ về trước ạ."

Lập nhìn câj và Quỳnh Lý rồi liền nhăn mặt như kiểu: " Hai thằng con trai về chung buổi tối... em đùa tôi à?"

Quỳnh Lý ngây thơ chớp chớp mắt, cậu liền biết thằng bạn mình thật vô dụng. Đạp nó sang chỗ khác. "À ý em là gia đình em rước."

"Thế à?" Anh chau mày. Vừa nãy còn muốn về với anh mà? Cái gì thế không biết. "Ừ, không sao."

Trung thấy Lập quay sang chỗ khác nhắn tin. Khốn nạn chưa? Cậu vừa ghép đôi cho cặp giáo viên được nhiều học sinh yêu quý nhất trường.

Có ai cảm kích cậu không?

.

Quang Trung bắt đầu thấy khó chịu hơn.

Từng dòng tin nhắn của hai người đó... không thân quá đáng...

...Nhưng cậu không thích.

<15 phút, hứa sẽ không trễ. Tôi đi chuẩn bị đây.> from: Cô Hồng.

<Làm phiền cô quá.>

"15 phút?" Trung nhếch môi. "Dự đoán thời gian như thần vậy."

.

.

.

Đúng 15 phút sau, mọi người đã về hết, Lập nghe xong cuộc điện thoại gọi đến cũng quải giỏ lên tạm biệt Trung ra về và chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Cậu khâm phục bà cô đó canh thời gian chuẩn thật. Không trễ một phút nào.

Cậu nhìn qua cửa kính của quán, thấy anh bước vào chiếc xe của bà cô Hồng. Chà, nhà bà cô đó cũng thật giàu. Xe xịn cơ đấy.

WTF?

Lập ôm thắm thiết như vậy là ý gì?

Sao lại ôm người khác giới nồng thắm như vậy? Anh không biết cái gì gọi là khoảng cách nam nữ sao?

F*ck!

Trung quay mặt đi không thèm nhìn nữa.

"Này, là cô Hồng đúng không?" Quỳnh Lý - đứa bạn duy nhất còn ở lại, nhướng mày nhìn ra cửa như cậu ban nãy, trông chiếc xe lăn bánh đi khỏi khu vực đó.

"Ừ."

"Sao cộc tính vậy?"

"Bỏ tay ra khỏi vai tôi, tôi cắn cậu đấy."

"Ớ?... Cái thằng ranh này..."

Cậu thở dài thườn thượt rồi cầm ly rượu lên uống nốt. Quỳnh Lý nhăn mặt.

.

Quỳnh Lý nhìn Trung rồi lặng người. "Quang Trung, chơi lâu như vậy... có gì giấu nhau không?"

Cậu có vẻ hơi khựng lại rồi lắc đầu liên tục. Quỳnh Lý nhìn thấy cậu phản ứng như vậy, nó nhìn ra cửa một lần nữa rồi nặng hơi thở dài, lặng lẽ đứng dậy. "Gia đình nhà ngươi đến rước kìa, ta về đây. Chuyện cái bảng, ta sẽ tìm ra thủ phạm thật sự, khỏi giấu diếm. Cậu không ghét thầy Huỳnh, thậm chí còn ghen đến mức bộc lộ ra ngoài..."

Câj giật mình nhìn nam nhân đang quải cặp và quay lưng đi.

"Đừng có lộ quá, nhỡ thầy Huỳnh hay ai đó biết thì chuyện không hay sẽ xảy ra."

Trung đơ mặt ra gần như chết ngồi. Cậu ghen sao...?
___________________________________
Đọc đã hôn, nghỉ dịch chán quá nên siêng ra chap lắm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro