chap 14 (thả H nữa nè)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã tròn một tuần kể từ ngày nam sinh tinh ranh của lớp không đi học, Huỳnh Lập dạy mà cảm thấy trống vắng giữa cái không gian đầy im ắng của tiết. Chưa bao giờ anh lại thấy buồn khi dạy như vậy...

"...Thầy Huỳnh, chiều này lớp xin ra sớm được không thầy?" Một em học sinh chợt giơ tay phát biểu làm anh giật mình.

"...For...?" Nghiêng đầu, anh tò mò nhìn cả lớp. "Tất cả luôn à?"

"Đúng rồi thầy, chiều nay chúng em có một buổi tiệc... nho... nho nhỏ thôi."

"Tiệc tùng à?" Anh cười dịu dàng. Kệ, tuổi trẻ mà, không thể bắt học mãi được, phải có thời gian vui chơi chứ. "Được thôi."

"...Yeahhh."

"Chúng em cảm ơn thầy."

"Tối nay sẽ là một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ đây~"

"Hah, là sinh nhật Quang Trung đó nha. Chuẩn bị cho cẩn thận vào."

Cả lớp nhoi nhoi lên, bỗng câu nói của em nào đó làm anh giật mình, nhíu mày hỏi lại ngay. "Sinh nhật Quang Trung?"

Cả lớp im lặng hẳn, nam sinh vừa mở miệng gây chú ý cũng đưa tay bụm miệng mình lại.

Chắc họ nghĩ rằng giữa Huỳnh Lập và Quang Trung thật sự là có xích mích, thì bởi anh là lý do buộc Quang Trung phải nghỉ học 1 tháng mà.

Còn tưởng anh đổi ý không cho nghỉ sớm, cả lớp liền quay sang trách tên nam sinh to mồm tiết lộ thông tin mật ra ngoài.

"Thầy cũng tham gia." Lập cười nhẹ nhàng lần nữa sau thái độ trầm tư kéo dài mấy giây vừa rồi. Nghe mà giật mình, cả lớp lại nhốn nháo lên vì ngạc nhiên.

Anh không phản ứng gì thêm nữa, lặng lẽ đặt tay lên môi rồi mông lung nhìn ra cửa sổ. Cái cửa sổ kính ngày nào đã in bóng nụ hôn lãng mạn giữa Trung và anh trước ánh nắng màu cam ban chiều tàn.

Nghĩ đến thôi mà tim đã thổn thức rồi. Ôi không! Không, Huỳnh Lập đang nghĩ cái gì thế này? Thật là kì dị mà...

"Dù sao... em ấy cũng là thành viên lớp mình... Đi sinh nhật có lạ gì đâu?"

Quỳnh Lý xoay xoay cây bút trên tay, cậu nhăn mày nhìn thẳng lên Huỳnh Lập. "Không thể nào là Trung viết tên thầy ấy được. Họ có ghét nhau đâu?"

---

Đúng vào 6 giờ mấy rạng tối ngày hôm đó, Trung và lũ bạn ngồi trong một cái quán thịt nướng ngon lành. Cậu thì đau khổ kể những ngày ở nhà không có gì làm, còn lũ bạn thì đua nhau an ủi xem như động lực để cậu sống sót tiếp.

Cậu quay qua quay lại nói chuyện, bất chợt bạn cậu reo lên. "Ý, đến rồi kìa."

Trung hướng mắt nhìn theo thì phát hiện một dáng người quyến rũ đến mức làm mắt cậu trợn trắng đang bước đến gần bàn.

Lũ bạn không ngoại lệ, chúng không thể ngờ được một nam giáo viên hiền nhất trường lại có thể trở nên sexy như vậy. Quần bó màu đen chất nghẹt thở phối với áo sơ mi trắng bỏ vào quần làm chàng mỹ nam họ Huỳnh nổi bật lên giữa biển người. Hầu như ai cũng dán mắt vào anh.

Đủ rồi. Trung ngưng bất ngờ và trở nên khó chịu. Đứng dậy ngay và tiến đến gần Huỳnh Lập, cản bước của đôi giày cổ cao đen bóng.

"Thầy làm cái gì ở đây? Ăn mặc như thế này?"

"Em ghét tôi ra mặt sao? Chỉ là muốn đến chúc mừng sinh nhật, chẳng lẽ bắt tôi mặc đồ đi làm để đến đây?"

"Nhưng mà..." Cậu nhìn quanh, thấy mấy ả đàn bà đang nhìn anh, nhất là mấy ả say đang háo sắc nhìn vóc dáng hoàn hảo của anh, ngực cậu đánh trống, liền đưa tay xiết eo Huỳnh Lập lôi anh đến bàn tiệc.

Cái hành động này làm anh Huỳnh vừa thấy đáng yêu vừa thấy ngượng. Cứ như Trung đang sàm sỡ và thay lời nói, dùng hành động tuyên bố cậu có số hưởng hơn mấy ả đàn bà xung quanh vậy.

"Em đừng có lợi dụng." Anh dừng chân lại và đánh nhẹ lên vai Trung rồi nhẹ nhàng nhập vào bàn tiệc. Cậu nhún vai cũng cho qua, liếc mắt lườm mấy ả kia một cái xong liền trở lại bàn.

.

Ngồi với lũ học trò, phải nói là Huỳnh Lập rất hoà hợp dễ gần, cả lớp dường như dần dần say nắng vậy, hãnh diện vì giáo viên của mình có bề ngoài không khác gì diễn viên điện ảnh. Thật sự rất đẹp trai. Chỉ tiết là hơi thiếu thước tất một chút thôi.

Trung và Lập dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cả lớp lại thêm một sự nghi ngờ về việc Trung xúc phạm anh. Thật sự đó là một sự việc khó hiểu.

"Mình uống cái này được không thầy?"

Quỳnh Lý đem mấy lon bia lên, anh thấy liền nhăn mặt, muốn mở miệng phản đối nhưng mà..."Sinh nhật em mà, thầy chịu nha? Chỉ tụi em uống thôi, thầy có thể uống nước ngọt."

Trung mới nói gì cơ? Cậu khinh thường anh không thể uống mấy thứ trẻ con đó à?

"Tôi có thể chấp em đấy, hóng hách cái gì?" Lập nhướng mày.

Cậu cong môi cười ranh. "Thế uống đi, thầy sợ cái gì? Thầy dám cược với em một chai không?"

"Uống thì uống, tôi không sợ em."

Anh giáo viên và nam sinh ranh ma ngồi đó người rót người uống, rồi ngược lại. Nguyên đám ngóng mắt xem ai thua trước, hoá ra là Trung. Cậu đỏ mày đỏ mặt hết, đưa tay xin thua.

Chàng giáo viên cười một cái đắc thắng rồi đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu biết Huỳnh Lập cũng say nên cũng lúi húi đứng dậy ngay sau đó.

"Ê này, đi đâu đấy?"

"Đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, cứ ăn uống đi nha. Đừng có say quá, thầy Huỳnh ra lại mắng." Trung dặn dò rồi nâng bước rời đi. Quỳnh Lý đưa mắt nhìn theo rồi nó nhướng nhướng mày.

.

Huỳnh Lập đứng trước tấm gương lớn của nhà vệ sinh, lấy nước rửa mặt và ngắm bản thân mình, tự dưng lại thấy mình thật tệ. Dù sao cũng là một giáo viên, lại uống rượu trước mắt học sinh như vậy có phải là không ra gì không?

Thật là tệ hại mà.

Anh thật tồi.

"Thầy Huỳnh."

Nhìn ra cửa, anh mỉm cười nhẹ với nam sinh vừa bước vào. "Chào."

"Chào cái gì?" Quang Trung nhăn mặt, bước đến gần Lập, đối diện với anh. "Sao hôm nay thầy lại đến đây nhỉ? Không sợ ai đó ghen sao?"

"Ai lại ghen? Chỉ là dự sinh nhật của học sinh thôi. Hay em ghét tôi đến mức cấm tôi đến dự?" anh đưa tay ấn vào trán cậu, hành động này dường như đã trở thành thói quen của anh rồi nhỉ? Thói quen chỉ dành cho riêng Quang Trung...

Cậu nghe Lập nói vậy, không biết nói gì ngoài vòng tay ra sau eo anh, ôm anh và dụi mặt lên vai anh, phản đối suy nghĩ đó.

Lập đặt tay lên vai Trung vỗ vỗ. Anh nhớ mùi hương này quá đi mất. Trung thật sự mang đến cho anh một cảm giác dễ chịu hơn thứ gì hết, sự đụng chạm từ cậu... có thể nói là anh không muốn từ chối nữa.

Qua đêm nay chắc chắn lại không được gặp cậu, anh có cảm giác mình phải trân trọng Trung trong một thời gian khi họ bên nhau.

Gần gũi hơn nữa chăng...? Huỳnh Lập muốn cái gì không biết nữa.

"Thầy thật phản cảm..." Trung phì cười, ngẩn mặt dậy rồi hí hửng vỗ vỗ mông anh bép bép.

Thay vì mặc cái quần này, anh có thể mặc thứ khác bớt quyến rũ hơn, bớt tôn mấy đường cong của mình trước mặt học sinh và nhiều người khác hơn.

Tại sao lại mặc ư?

Không thể giải thích rõ, nhưng Lập muốn mình thật đẹp và hoàn hảo trong mắt Trung khi anh xuất hiện. Cứ như muốn xâm nhập hình ảnh của mình vào đầu Trung vậy, muốn cậu nhớ mãi.

Anh vòng tay quanh cổ Trung, nhìn cậu với đôi mắt ngà say, anh nói với giọng quyến rũ nhất. "Sinh nhật vui vẻ."

Lần đầu tiên Huỳnh Lập chủ động, kéo Quang Trung lại rồi hôn cậu đắm đuối. Mùi vị của đối phương là tuyệt hảo nhất.

Nụ hôn nhè nhẹ kéo dài cho đến khi anh thở gấp vì nụ hôn trở nên thật ướt át, mãnh liệt hơn gấp 10 lần so với lúc vừa bắt đầu.

Anh nghiêng đầu qua lại ngược với Trung, đẩy cho nụ hôn chết tiệt này sâu hơn nữa. Huỳnh Lập muốn nhiều hơn.

Âm thanh thật quá thể kích thích, cả Lập và Trung đều thích âm thanh ám mụi phát ra từ sự va chạm của hai cái lưỡi như lúc này.

Trung cắn môi anh rồi cố tình đưa tay bóp cặp mông căng của anh một cái cùng lúc đó. Lập bậm môi lại, ôm chặt cậu, ngửa cổ lên cho cậu di chuyển xuống cổ anh, đặt những cái hôn lên đó.

"C... cẩn thận, đừng để lại dấu." Anh say, nhưng không quên nhắc nhở Trung vì bạn bè bên ngoài rất nhiều, kẻo để lại dấu họ sẽ phát hoảng lên mất.

Cảm giác cậu mang đến là gì anh không thể biết được, chỉ biết Trung là ma thuật bây giờ, cậu chạm đến đâu Lập phản ứng kịch liệt ở nơi đó, cậu làm anh hô hấp mạnh hơn, thở từng đợt mạnh và câu dẫn hơn bao giờ hết.

Ấn đầu Trung vào cổ mình, Lập như quên mọi thứ xung quanh. Anh và cậu hiện đang ở đâu thì cũng không màng đến nữa. Anh muốn gần với Trung hơn.

Rên nhẹ một tiếng như mèo thẻ, anh say mất rồi. Bao giờ Lập lại có thể đắm đuối cùng một nam nhân như thế này, mắt không thể nào mở lên nữa, anh khép hờ mắt lại rồi há miệng rên nho nhỏ.

Trung kéo quần Lập xuống rồi đem anh vào trong một phòng vệ sinh, đóng chặt cửa lại.

Anh đưa tay kéo cậu xuống hôn một trận thật cuồng nhiệt. Trung ép chặt Lập vào tường, chổng mông về phía cậu rồi Trung quỳ gối xuống, đối mặt với mông anh. Cậu bóp lấy mông anh và mở ra hai bên. Mùi hương của nam nhân đưa vào mũi Trung, cậu liếm môi một cái rồi nuốt nước bọt. "Thật là phản cảm thầy Huỳnh ạ. Màu đỏ à?"

Huỳnh Lập ngượng đến mức đỏ mặt, bất ngờ mở miệng rên một tiếng vì Trung vén mảnh quần nhỏ của anh sang một bên rồi dùng lưỡi tấn công nơi tư mật ẩm ướt của anh.

Cảm giác ma quỷ lại đến rồi... Anh mềm nhũn người ra vì lưỡi Trung. Thật là một điều đáng sợ. Huỳnh Lập bị kích thích, xuân thuỷ lại ứa ra, nơi ấy của anh không thể chịu được nữa.

"Ah... ư... ưm..." Bám chặt tay vào tường, anh cong mông ra hơn nữa, ấn mông hẳn vào mặt Trung. Lập cảm thấy cái lưỡi mềm mềm, ướt ẩm đang tiến vào cái lỗ nhỏ của anh khoấy đảo ở đó rồi lại rút ra, đưa vào.

Lưỡi của Trung thật điêu luyện.

Kiểu này... Anh sẽ bị cậu chọc đến phát điên mất.

Cậu đã tìm đã điểm yếu của Lập rồi, cứ mãi ấn lưỡi lên đó trêu chọc. Anh chịu không nổi nên run người theo từng lần đụng chạm.

Trung và nơi kia của Lập đang tạo ra cái âm thanh gì vậy không biết nữa. Nghe thật là đồi truỵ... và đã tai. Cậu rút lưỡi ra rồi liếm sạch nước đã rỉ ra ngoài 'hang', liếm xuống đùi anh rồi liếm ngược lên đó.

Anh bỗng thấy khó chịu, hai chân run nhẹ. "Chờ đã... K-khó chịu quá... Trung..."

Lập sắp ra, Trung biết nên liền há miệng, ấn vào nơi ấy của anh rồi rít một hơi ra như muốn hút trọn bên trong của anh ra ngoài. Anh hét lên một tiếng rồi không kiềm nổi mà bắn lên mặt nam sinh của mình một dòng xuân khí nhờn ấm nóng. "Oh no... Tôi xin lỗi..."

Quỳnh Lý đứng ngoài nhà vệ sinh nam, đã nghe thấy từng âm thanh hỗn loạn xảy ra trong đó. Hên là nãy giờ không ai đi ngang nhà vệ sinh. "...Hoá ra... hai người là như vậy với nhau."

Nó mỉm cười rồi quay mặt lau máu mũi, bước đi khỏi đó để tránh sự biến mất khỏi bàn tiệc của nó trở thành một sự nghi hoặc cũng như hai nam nhân kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro