chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trung chưa về nhà sao anh chị?"

"Chưa, chắc nó lại rong rêu đâu đó rồi. Hẳn là trốn đi chơi điện tử. Thầy đợi tôi bảo cha nó đi tóm nó về học." Mẹ của Trung hết sức giận dữ, nói với giọng chắc nịch.

"K...khoan đã chị ơi! Ừm... tôi có chuyện muốn nói..."

"Thầy giáo nói đi. Có gì nghiêm trọng à? Hay thằng ranh con nhà tôi lại làm gì rồi?"

"Cũng không hẳn... Thầy hiệu trưởng muốn ngày mai anh chị lên trường. Trung... xúc phạm nặng đến giáo viên." Lập nói, hai mắt hiện rõ sự thất vọng. Cha mẹ Trung sau khi nghe xong lại trợn mắt vì kinh ngạc.

"Không thể nào! Quang Trung nhà tôi đúng là có hơi nghịch ngợm, nhưng không bao giờ lại xúc phạm ai nặng nề cả. Có nhầm lẫn gì không thầy Huỳnh?" Cha Trung là người rất hiểu cậu, chen vào nói ngay. Ông thật sự là không tin chuyện này.

"Nó bêu xấu ai thế thầy?" Mẹ Trung nhẹ giọng, bà giữ thái độ hết sức bình tĩnh. "Tôi phải dạy dỗ nó lại."

"Là tôi..." Lập cuối mặt, khiến bậc phụ huynh trước mắt lại càng trở nên sững sờ hơn.

"Không thể nào... nó rất yêu quý thầy... tôi nghĩ có nhầm lẫn gì đó. Ngày mai tôi sẽ lên trường." Cha Trung hết sức ẩm uất.

"Vâng... vậy tôi về." Anh buồn, rõ ràng cậu muốn tránh mặt anh. Có ở lại cũng không giúp được gì.

Đấng phụ huynh và Huỳnh Lập tạm biệt nhau rồi anh mới nhẹ nhàng quay lưng đi ra xe.

"Trung nhà tôi đúng là có hơi nghịch ngợm, nhưng không bao giờ lại xúc phạm ai nặng nề cả..."

"Không thể nào... nó rất yêu quý thầy... tôi nghĩ có nhầm lẫn gì đó..."

Vừa lái xe, Huỳnh Lập vừa nghĩ lại từng chi tiết của sự việc hôm nay và cuộc trò chuyện ngắn với gia đình nam sinh họ Trần.

Đúng, chưa bao giờ Trung bêu xấu ai trước mặt Lập, thì rất ít khả năng cậu lại đi bêu xấu sau lưng anh. Lý do cậu bêu xấu là vì cái gì? Được cái gì? Anh với Trung không hề có tranh chấp gì xảy ra.

"Nó rất yêu quý thầy... tôi nghĩ có nhầm lẫn gì đó..."

"Nó rất yêu quý thầy..."

Quang Trung rất tôn trọng Huỳnh Lập, thời gian qua hầu như cậu luôn đặt giờ học với anh trên hàng đầu, còn rất quan tâm anh. Cậu không thể có ác cảm với anh được.

Trung ghét cô Hồng đi với anh ư? Không, nếu như vậy đáng ra cậu phải viết tên cô Hồng chứ.

Chuyện này là sao? Huỳnh Lập bắt đầu thấy không hợp lí...

---

Lặng lẽ một mình ngồi bên hồ nước của công viên cùng chiếc xe đạp thể thao, Ttung đưa tay vẽ vài vòng tròn dưới đất rồi cảm thấy hổ thẹn.

Cậu không dám về nhà...

Vì cậu sợ cha mẹ cậu, sợ gặp Lập.

Tạm nghỉ học 1 tuần? 1 tháng? Hay 1 năm?

Cha mẹ cậu làm ăn vất vả cho cậu đi học, vừa ngẩng đầu lên được một tí giờ cậu lại thụt hẳn xuống. Trung đúng là bất tài mà.

Phải chi quay lại thời gian, cậu sẽ lơ đi lũ học sinh đó và bỏ đi luôn để đẹp trời. Mà không, điều đó sẽ làm Lập buồn. Anh sẽ ra sao nếu biết có cả một lũ học sinh ganh ghét anh chỉ vì ang sắp hẹn hò với bà cô dạy thể dục họ Hồng?

Không không không... Anh có quyền có hạnh phúc riêng.

Hừmmm, cái này không được mà cái kia không được...

Đời ngược đãi với cậu quá a...

"Thầy ấy có ghét mình không ta?..." Trung lèm bèm một mình rồi chợt mím môi đầy buồn bã. "Rõ ràng là có rồi... Những lời trên bảng rõ là rất khó đọc... Haizzz..."

"Tại sao lại ra như vậy chứ? Mình không thể ở đây mãi được... Khốn nạn mà, tự dưng lại dính vào cái chuyện này, cuối cùng là vì sao hả?"

Trung lấy điện thoại ra thì chợt phát hiện gia đình đã gọi cho cậu thật nhiều cuộc gọi nhỡ. Tiêu thật rồi.

Chán thật là chán mà. Kiểu này cậu về thế nào cũng bị 'mẫu hậu' cầm chổi rượt khắp xóm cho xem. Mẹ Trung nổi tiếng dữ dằn như thế nào trong khu cậu ở. Trung biết rõ mà.

Rồi ngày mai nữa, cậu phải đối mặt với mọi người làm sao đây...?

---

"Ừm... các bạn... Quang Trung, mình nhận được thông báo rằng bạn sẽ không được đến trường trong 1 tháng tới vì tội bêu xấu, xúc phạm giáo viên. Ngoài ra, điểm học tháng này của bạn sẽ không được ghi nhận, đạo đức kém trong tháng."

"...Ừm thì... mình hi vọng các bạn trong lớp sẽ không bắt chước theo bạn ấy, lặp lại chuyện này... Cảm ơn."

Lớp trưởng của lớp đứng giữa bục giảng nói lớn, cả lớp nghe thì không khỏi bàng hoàng, đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Trung.

Trung đã đoán trước rồi... Cậu thở dài một hơi, long lanh nước mắt vì không biết cha mẹ cậu bên dưới phòng hiệu trưởng đang thất vọng như thế nào nữa...

Huỳnh Lập ngồi trên ghế giáo viên, anh cuối mặt không nhìn cậu. Ngực bên trái nhói lên một cái rồi liền dâng lên một cảm giác khó chịu. Vẫn còn không hiểu, tại sao Trung lại làm như vậy?

Nếu có gì ấm ức tại sao lại im lặng? Anh không tin cậu ghét anh. Có gì đó không hề hợp lý.

Ngước mặt nhìn Trung, Huỳnh Lập thấy cậu đang nhìn anh với đôi mắt long lanh. Đôi mắt đó làm sao có căn cứ nói cậu ghét anh đây? Sâu trong đôi mắt cậu dành cho anh... là một sự ngọt ngào khó tả.

Mặc dù đồng giới với Trung, nhưng...

...Huỳnh Lập sớm đã rung động trước ánh mắt đó rồi.

---

Cuối giờ, cả lớp luyến tiếc tạm biệt Quang Trung, hứa sẽ sang nhà cậu chơi, tuyệt đối không bỏ rơi cậh. Cậu cũng có điều đó làm an ủi bản thân. Khi mọi người đã rời ra khỏi lớp hết, còn mỗi mình Trung, cậu liền cầm viên phấn trên bàn giáo viên rồi viết vài dòng lên bảng.

"Em lại viết nữa à?"

Quang Trung nhìn ra cửa ra vào chính của lớp, màu nắng cam của buổi chiều tàn hắc từ ngoài cửa sổ đến chàng mỹ nam đứng ở đó làm cậu thoáng thấy say mê. "Thầy Huỳnh? Sao cậu lại ở đây?"

Huỳnh Lập bước vào lớp kéo cửa lại, không gian riêng giờ còn hai người. Trung nghiêng đầu khi anh đứng đối diện cậu.

Anh khoanh tay lại, tựa lưng vào bảng, nói nhỏ nhẹ. "...Chỉ là... tôi không tin được, việc em ghét tôi..."

Trung cười nhẹ nhưng không nói gì.

Điều này làm Huỳnh Lập cực khó chịu. Anh đưa mắt nhìn cậu. "Em không làm việc đó... Đúng không? Nói ra em sẽ có thể đi học lại. Chúng tôi sẽ phạt nghiêm nghị thủ phạm thật sự."

"Tại sao cho đến cuối cùng thầy vẫn tin em nhỉ?" Cậu cười khẩy. "Đã rõ ràng đến vậy... Cô Hồng có thể vào và buộc tội em nhanh trong một nốt nhạc, mọi người đều tin điều đó. Và lúc đó em nhớ rằng cả thầy cũng đã không ngoại lệ."

Anh nhíu mày.

Cậu quay người xuống dưới bàn lấy cái cặp quải ngang vai rồi thở dài. "Em phải về nhà. 1 tháng tới chắc thầy không cần phải đến nhà em kèm đâu. Em không học."

Lập muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói tiếp vì Trung tiến đến đưa tay chống vào bảng và ấn môi vào môi anh thật bất ngờ.

Anh chưa chớp mắt, chưa phản ứng lại cảm thấy một luồn cảm xúc mạnh dâng trong lòng làm anh bâng khuâng đến mức tê liệt cơ thể.

Ánh nắng chiều tàn và cái bóng của hai thầy trò in trên cửa sổ lớp tạo ra một bức tranh lãng mạn đến mức làm say người nhìn.

Cậu vội rời môi anh, xoáy sâu mắt vào mắt anh, cả hai nhìn nhau với khoảng cách dường như không.

Trung nói nhỏ. "Em làm tất cả mọi việc vào hôm qua... nhưng em không hề ghét thầy như cô Hồng đã bốc phét..."

Huỳnh Lập muốn đưa tay níu kéo Trung ở lại, nhưng cậu nhẹ nhàng rời đi như một cơn gió lướt ra khỏi lớp.

Nhìn theo bóng cậu rồi anh bắt đầu cảm thấy trống trải. Lập không muốn Trung rời đi như vậy một chút nào. Không muốn cậu nói lời tạm biệt với anh như vậy...

Chỉ là tạm thời, một tháng... nhưng sao cứ có cảm giác anh sẽ xa Trung cả đời ấy, cảm thấy thời gian sẽ thật sự kéo dài ra...

Huỳnh Lập chạm tay lên môi mình, nhìn lên dòng chữ trên bảng cuối cùng Quang Trung vừa để lại, anh nghiêng đầu đọc rồi bất ngờ thấy tim mình xao xuyến...

"Tạm biệt, em yêu thầy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro