chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập dạo này hơi thân thiết với cô Hồng. Trung chỉ lượn lờ quanh quẩn rồi vờ như cậu không để ý gì, có lần còn thể hiện rõ là cậu không thích, nhưng hình như anh vẫn không mấy màng đến.

Chỉ là học trò và giáo viên, đặc biệt hơn cậu là một học trò cá biệt, trong mắt anh chắc cậu chỉ tầm đó thôi... không hơn bao nhiêu nữa.

"Trung, cậu thích thầy Huỳnh đúng không?" Quỳnh Lý đứng bên cạnh cậu, vỗ vỗ vai, hỏi han đứa bạn đang ủ rũ hướng mắt nhìn xuống sân trường qua cái hành lang.

"...Ừm." Cậu như vậy, thừa nhận đi, cậu bị anh lấy mất trái tim rồi. Không chối cãi nữa, nhưng mà... Trung giật mình nhìn Quỳnh Lý. "Cậu biết à?"

"Cái gì nhà ngươi cũng khác người, nên đừng có mong qua mắt ta." Quỳnh Lý nhướng nhướng mày, đưa thanh socola cho cậu. "Ăn đi cho đỡ buồn..."

"Thật là... Hai người đó cứ dính như hình với bóng, tớ khó chịu quá đi mất..."

"Nghiêm túc?... Trung, là người đồng tính à?"

Cậu nhói một cái ngay ngực trái. Nghe hai chữ 'đồng tính' sao mà làm Trung nặng lòng quá...

Biết rõ mình như vậy, nhưng sao cậu cứ khó chấp nhận...

Cậu thở dài một cái rồi lặng lẽ rời đi. Quỳnh Lý đưa mắt nhìn theo, lại thấy tội đứa bạn mình. Cười khẩy một cái, nó nở nụ cười hết sức hiền hậu trên gương mặt điển trai. "Thằng ngốc này... hoá ra cũng biết yêu à..."

---

Trung đi ngang qua lớp học nào đó sau cuối giờ. Đáng ra cậu đã về, nhưng mà chợt nhớ là quên đồ nên quay lại. Bất chợt thấy hai ba nữ sinh đang đứng lấy bút vẽ bậy bạ lên bảng bêu xấu ai đó với những lời nhục mạ. Cậu liền nhăn mặt khi thấy rõ cái tên được viết to là 'Huỳnh Ngọc Lập'.

Cái gì cũng được nhưng đụng tới Lập là cậu liền nhào vào ngay. "Nè, mấy đứa đang viết cái gì vậy? Muốn chết à?"

"Ô kìa, anh là ai?" Lũ kia chỉ là học sinh mới vào trường, chắc chưa biết mặt Trung nên hất mặt kiêu căng ngay. Hẳn một trong chúng là con ông cháu cha của ai đó rồi. "Chúng tôi làm việc này liên quan đến anh à?"

"Này, ăn nói kiểu gì vậy? Mấy đứa nhỏ tuổi hơn tôi đó. Nếu không xoá những thứ này đi, tôi sẽ báo cho phòng hiệu trưởng."

"Anh dám à? Mặc kệ anh là ai, ở cái trường này phải biết tôi là chị hai."

"Ồ, chị hai? Tôi đi học lâu như vậy còn chưa nghe đến hai chữ 'chị hai'?" Cậu khoanh tay lại, nhướng mày.

"Thì bây giờ anh biết rồi đó." - "Cái tên này chính xác là một yêu tinh, nó đi quyến rũ cô Hồng. Mà nếu như vậy thì quá bình thường nhưng người tôi thích lại đi thích cái ả đó. Chị không thấy chướng mắt sao?"

"Cứ như chỗ cạnh mấy anh đó luôn là của cô ta vậy. Hah, tưởng đẹp là được hả?"

"Ngày mai thằng đó vào dạy tiết đầu lớp này, tụi này muốn cho nó biết nó là ai. Anh đã thấy cái này thì khôn hồn mà im miệng rồi rời khỏi đây, còn không thì... ĐỪNG CÓ TRÁCH."

Trung sôi máu lên, cậu quát. "Một là xoá đi, hai là tôi đi nói với ban giám hiệu."

Cậu chỉ vừa nói xong, một trong nguyên lũ đã bay vào tát cậu một cái. Cậu giật mình, trợn mắt rồi lại nhận thêm vài cái nữa.

Mặt cậu sinh ra đâu phải để con nít ranh nó tát. Tát được tát mãi làm cậu thật sự phát điên đấy.

Cậu tát lại, thế là hai đứa kia bay vào đánh cậu túi bụi. Nhưng Trung đâu phải dạng vừa đâu mà để yên. Trong lúc cậu đang lâm trận, đâu có hay một đứa ranh đã xanh mặt rồi nhanh chân chạy ra khỏi phòng đi đâu đó.

.

.

.

Trung đưa cây nỏ mini giương ra trước hai đứa ranh nằm dưới sàn đã bại trận. Trông cậu bây giờ rất là oai nha. Hên cho tụi nó là con gái chứ không là tiêu đời rồi. Cậu hất mặt lên hỏi. "Bây giờ muốn cái gì? Xoá hay là không?"

"D-dạ em xoá. Em xoá."

Cậu hài lòng, định cất cây nỏ vào thì giật mình bởi tiếng bước chân gấp gáp vào lớp. "Chuyện gì ở đây vậy?"

"Thưa mấy thầy, mấy cô, anh này viết bậy bạ về thầy Huỳnh lên bảng lớp này, chúng em vô tình đi ngang thấy và vào bảo anh ta xoá đi, anh ta không chịu và đe doạ, thậm chí là đánh chúng em."

Ông thầy hiệu trưởng?

Bà cô Hồng?

Thầy Huỳnh?

Khốn nạn, con nhỏ kia đang nói cái gì vậy...? Vừa ăn cướp vừa la làng à?

Cậu giật mình nhìn lại mình rồi nhìn xung quanh. Chợt lạnh người, cười khẩy. "Shit, con mẹ nó."

Chẳng biết là cái vấn đề gì, bây giờ cậu giống như đang là thủ phạm của những thứ trên bảng và là kẻ đánh đập lũ học sinh cấp dưới, còn chúng nó là kẻ vô tội, là những thiên thần.

Hèn quá là hèn mà...

"Trung..." Lập đứng trước cửa, nhìn lên bảng rồi nhìn những thứ trước mắt, anh nhìn cậu với đôi mắt thất vọng rồi dần chuyển sang giận dữ. "Em làm cái gì vậy?"

"...Em..." Cậu muốn giải thích và dường như bà cô Hồng không ưa cậu, leo lên bục giảng chỉ vào dòng chữ trên bảng mà thêm dầu vào lửa.

"Ai cho em nói những câu không có văn hoá thế này với giáo viên? Tôi không ngờ đấy, thầy Huỳnh hết sức vì em, muốn em học hành thật giỏi, và đây là cách em trả ơn thầy ấy sao?"

Cậu nhếch môi. "Cô biết cái con m* gì...? Im miệng đi ạ."

Lần đầu tiên cậu nói chuyện như vậy với giáo viên đấy. Thật sự Trung rất ghét cô ta ngay lúc này, cậu chỉ muốn đấm cô ta một cái.

"Trung!" Lập gằn một giọng lạnh lẽo đầy nghiêm túc khiến cậu sững người. Anh nhìn cậu với đôi mắt rất khác, anh chưa bao giờ gọi cô với thái độ như vậy.

"Tôi nghĩ em học sinh này 'ái mộ' tôi đến mức phát ghen khi tôi thân mật với thầy ấy. Thầy hiệu trưởng xem những dòng chữ này đi ạ." Cô Hồng lại bắt bẻ.

"Cô Hồng, cô bị ảo tưởng à? Nghĩ em viết mấy dòng điên khùng này? Não của cô đâu rồi?"

"Đã làm hãy nhận đi ạ." Bọn nữ sinh kia hùa theo bà cô Hồng, đứng cạnh ả ta nói một tràn. Cậu sợ người giả tạo thật đấy. Kiểu này, thôi bỏ mẹ cuộc đời cậu rồi...

"Trung, nếu em làm hãy nhận, còn không cứ nói những gì mà em uất ức..." Thầy hiệu trưởng nghiêm mặt. "...Tội xúc phạm giáo viên... thì sẽ bị cấm đi học trong một thời gian."

Cậu nhìn anh, nhìn hai ông thầy rồi nhìn mấy đứa nữ sinh giả tạo đang xanh mặt, chỉ thở dài một cái. Trung nghỉ học ngắn thì không sao, còn lũ kia... chúng nó thì phải học chứ nhỉ? Nghỉ học sẽ bị 'ngu'. Làm sao thi thố được?

"Ừm... haizzz... là em làm..."

Ông thầy hiệu trưởng nhíu mày. "Mai gọi phụ huynh lên gặp tôi, xoá cho sạch bảng trước khi đi về."

"Dạ."

Cậu gật đầu rồi cuối đầu cho những người nọ lần lượt ra khỏi lớp học vắng người. Ba đứa nữ sinh kia vừa thấy tội lỗi vừa thấy cảm kích cậu, nhìn cậu với đôi mắt ân hận trước khi rời đi.

Lập là người rời đi sau cùng, anh thất vọng liếc nhìn cậu và những thứ trên bảng rồi cũng nâng chân lên bước ra khỏi lớp.

Cậu ngẩn mặt dậy và cất cây nỏ vào cặp rồi chợt cười khẩy. Trách bản thân vì cậu lo chuyện bao đồng... vì cậu ngu ngốc... vì cậu quá tốt bụng đi...

Lập chắc ghét Trung hơn rồi... Anh còn không có một lời bênh vực cậu kia mà...

...Haizzz...

Bad day...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro