chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết của Lập, Trung không hiểu bài, thế là cậu chống cằm, liếc mắt ngó tứ tung, soi mói được ai thì soi. Đang lơ đãng nhìn, cậu chợt giật mình nhìn chân của nàng lớp trưởng ngồi dãy bên trái, trên mình hai bàn.

"Ôi trời, ăn gì mà trắng vậy không biết." Trung lèm bèm trong miệng rồi dần há rộng miệng ra. Chân lớp trưởng quả là trắng trẻo đẹp đẽ à nha, cậu mới phát hiện đấy.

Lập đứng trên bục giảng, liếc mắt đã thấy cậu giở trò biến thái với cặp chân của em học sinh chăm ngoan của anh.

Chẳng hiểu tại sao lại khó chịu, anh ghét cặp mắt biến thái của Trung ngay lúc này. Với tay vào hộp phấn, anh chưa bao giờ làm hành động này nhưng mà...

"U-Uiii." Trung nhăn mặt ôm cái đầu nhìn kẻ vừa ném phấn vào đầu cậu. Thấy anh lườm cậu hẳn một cái, Trung chỉ biết rợn người vì lạnh sống lưng và ngu ngơ không hiểu gì.

Lập ngồi xuống bàn giáo viên, nói với giọng chắc nịch. "Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút."

"Ớ???" Cả lớp trợn tròn mắt nhìn anh, há rộng miệng ra hết cỡ. "Gì cơ? Thầy nói gì cơ?"

"Kiểm tra 15 phút." Anh nói lại lần nữa rồi bắt đầu lấy phấn làm một tràn bài tập trên bảng.

Cả lớp khép miệng lại nhanh rồi lấy giấy ra làm bài ngay lập tức. Trung cũng vậy, gần như khóc ròng. Lập chưa bao giờ cho kiểm tra đột xuất không nói trước, mà hôm nay đề còn khó nữa chứ... Chuyện gì thế này?

---

Thảm.

Thảm.

Thảmmm.

Trung làm bài không được... mà còn quên viết tên của mình vào bài kiểm tra. Thế nên bây giờ phải lượn lờ xuống phòng giáo viên tìm Lập xin viết tên vào giấy. Ít ra cũng có điểm với người ta.

"T-thầy Huỳnh..."

Lại nữa, phòng giáo viên chỉ có mỗi anh... Cậu không ngại bước vào và nài nỉ. "Thầy cho em viết tên vào..."

"Không!" Anh bất ngờ cắt lời cậu. "Đã thu bài, không phát bài lại."

"Thôi mà... Thầy làm sao thế? Cho em lấy ra xíu thôi mà..." Trung đưa tay vào cái cặp đen của Lập, liền bị đánh một cái trên bàn tay.

"Nếu em chịu mất 50% số điểm, tôi sẽ lấy ra."

"Ơ..." Cậu ngồi phịch xuống ghế cạnh anh, rưng rưng nước mắt. Bài của cậu rõ ràng còn không biết có đạt 50% điểm không, lấy ra lại bị trừ... Chẳng phải kẻ thiệt là Trung hay sao? "Thầy sao vậy? Bình thường thầy có khó tính như vậy đâu?"

Cậu thấy anh ra vẻ không quan tâm, lấy cuốn sách ra rồi ngồi đọc.

Trung đưa ngón tay lên cào cào chân mày rồi ngó mắt xung quanh theo một thói quen khi cậu không biết nói gì nữa. Ô...!

Cậu giật mình nhìn cặp chân dài thon dài trong chiếc quần tây bó màu đen đang chéo lên nhau thật quyến rũ trước mắt.

Anh liếc một cái. "Em có sở thích nhìn chân người khác à?"

"N-Nào có..." Trung ngẩn mặt dậy, thẳng lưng ra vẻ mình ngây thơ.

"Còn không phải em ngắm chân lớp trưởng sao?"

"Em đâu có ngắm chân lớp trưởng, tại bà chị đó bị rách cái váy nên em... À mà khoan... Sao thầy biết?" Cậu đang bịa chuyện, chợt khựng lại nhìn Lập với đôi mắt ngạc nhiên.

Anh kia nhận ra mình vừa nói ra điều không nên, liền nuốt nước bọt xem như chưa nói gì, quay mặt sang hướng khác.

Cậu tinh ý hiểu chuyện, liền nhích nhích cái ghế sang gần nam giáo viên của mình. "Thầy để tâm đến vậy sao? Hí hí, thế em không dám lần nào nữa, sẽ chỉ nhìn thầy thôi."

"...Em..." Anh thoáng đỏ mặt, làm vẻ mặt cau có. "Đừng có mơ mộng, tưởng tượng những thứ không đâu vào đâu nhé."

"Hí hí... cái này... thầy ghennn."

"Vớ vẩn!" Lập đá mắt sang nơi khác, ra vẻ thật là kiêu ngạo. À mà anh đâu biết cứ làm như vậy thì Trung càng muốn chọc ghẹo hơn. Thôi thì cứ im lặng không thèm cãi nữa.

Trung ngồi khều khều tay áo nam giáo viên bên cạnh, khi anh quát lên thì không khều nữa, song cậu cứ hát vu vơ cái gì đó, rõ là muốn anh chú ý đến.

Thế nhưng anh vẫn im lặng như vậy, mắt dán chặt vào quyển sách nhỏ trên tay, mặc kệ cậu.

Nhìn ở cự li gần...

Cậu phải công nhận Lập rất đẹp, phải gọi là đẹp một cách quyến rũ. Không son phấn đậm dày như người ta, chỉ là lớp trang điểm nhẹ, sao anh lại đẹp như vậy nhỉ?

"Thầy fake tuổi à? Sao thầy lại trẻ đẹp như vậy?" Trung tiến đến gần, nghiêng đầu nhìn anh.

Lập quay mặt lại, cậu càng nhìn rõ hơn.

Hình như Lập đang nhớ lại nụ hôn Pháp. Anh ngượng ngùng ấn lên trán Trung, đẩy cậu ra. "...Gần quá, người ta nhìn thấy lại hiểu lầm, tôi không thể ế chảy vì em đâu."

"...Hah, thầy thật là kì cục a. Em còn chưa làm gì."

"Vậy em còn muốn làm gì?"

Cậu đưa tay kéo anh lại rồi hôn lên môi anh một cái bất ngờ.

Lập mặt mày đã đỏ ửng nhìn chầm chầm Trung. "E-Em làm gì vậy? Giáo viên hay em học sinh nào nhìn thấy... người ta hiểu lầm thì sao?"

"Mình là gì của nhau hả thầy?"

"Là cái gì cũng được, không phải tình nhân!"

"...Papa, thầy thật lạnh lùng a." Cậu phồng má.

Thật ấy, không đùa đâu... Trung muốn làm tình nhân của Lập.

.

.

.

Trung chuẩn bị đi vào bãi đỗ lấy xe, nhưng lại cố tình nấp vào bụi cây để quan sát cuộc nói chuyện giữa Lập và cô Hồng. Cô ta lại vớ vẩn đòi hẹn anh giáo viên của cậu đi ăn tối đây mà...

"Bà nội này có bị biến thái không đây trời? Sao toàn rủ đi ăn tối không vậy? Cặp mông đó là của trẫm mà... Ya ya, mau bỏ cái tay ra khỏi tay cô ta ngay Huỳnh Ngọc Lập!"

Cậu hét trong lòng vì cô Hồng đang nâng tay Lập lên. Khốn nạn, Trung phản đối. Hai người này có phải là có gian tình với nhau hay không? Nắm tay giữa nơi công cộng hay sao?

Cậu với tay vào cặp, lấy ra cái nỏ mà mình làm để bắn này bắn nọ lúc rảnh. Cậu cực kì thích bắn, cứ như kiếp trước cậu là cung thủ ấy.

Giương nỏ ra khỏi bụi lùm, Trung gắn miếng giấy cứng đã vò thành viên vào rồi bắn một phát va vào mông Lập trúng y như dự đoán.

Cậu thấy anh giật mình rồi rút tay ra khỏi tay bà cô, hai người loay hoay nhìn xung quanh tìm thủ phạm. Trung liền núp vào lại.

Không thấy thủ phạm đâu, họ lại tám chuyện tiếp. Trung nghiến răng khó chịu vì lần này bà cô dám liếc mắt đầy tình ý với Lập. Trai tài gái sắc gì chứ?

"Thầy thật là đáng ghét mà! Đã hứa rồi mà còn dám để bà ta liếc mắt với mình... Được! Đỡ lấy này!"

Cậu đưa cung ra lần nữa, và lần này cũng là bắn vào mông anh.

Lập cũng giật mình và lại nhìn xung quanh, cơ mà lần này hai người họ có vẻ khó chịu hơn.

Trời ơi, cậu cứ như là đang phá đám người ta tán tỉnh nhau ấy hả? Tội lỗi ghê.

Hình như Lập sắp bỏ rơi Trung để theo bà cô xinh đẹp kia. Quá đáng mà, cậu không thể để bị đá được. Không thể nào!

Bắn bắn bắn...!

Thôi tiêu rồi, hành động lộ liễu nên bị phát hiện rồi. Tẩu thoát thật nhanh thôi, chết cuộc đời của cậu rồi...

---

"Thầy tán tỉnh cô Hồng, giờ ngồi đây nghĩ tới cô ấy nữa là sao?" Trung hét lên trước người ngồi vuốt tóc thản nhiên bên cạnh. Làm sao cậu có tâm trạng học hành khi Lập cứ lâng lâng nghĩ về người khác được?

"Thật là kì lạ, em không thấy cô ấy như một tiên nữ sao? Dù sao tôi cũng là nam nhân, không thể nào lờ đi một nữ nhân như vậy."

"Cái gì? Pa-Papa, thầy định hẹn hò đó à?"

Cậu trợn mắt, rồi lại thấy anh gật nhẹ đầu. Thôi rồi, biết ngay mà... Ai lại giữ lời hứa quyết định không có người yêu chỉ vì Trung cơ chứ... Cho đến cuối cùng anh chỉ nghĩ rằng trước giờ cậu nói chơi với anh thôi. Giữa hai người chỉ là nói đùa...

Cái này là cảm giác gì? Trung thấy thật sự buồn a...

Cậu muốn khóc quá...

Lập mỉm cười, xoa xoa đầu cậu. "Em sao vậy? Học lẹ lên nào. Hôm nay tôi phải nghỉ sớm 30 phút, nhớ không?"

"Vâng..."

Trung gật đầu.

Lập đồng ý đi ăn với bà cô trời đánh đó rồi... Bởi vậy nên mới rút ngắn thời gian với cậu.

Anh sẽ không bỏ rơi cậu, nhưng mà lỡ như anh thật sự hẹn hò với người ta, liệu có mất hẳn thời gian dành cho cậu không?

Khi còn trong trường đây, Trung còn tưởng Lập và cậu là một cặp, vậy mà... Hức hức... Cậu thật sự là buồn quá đi a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro