chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Lập bước ra khỏi nhà tắm, trên người choàng một cái áo ngủ mỏng. Anh vừa dùng khăn lau khô mái tóc còn ướt sũng vừa bước đến giường, ngồi xuống. Anh quên mất chuyện tấm đơn xin nghỉ phép từ phụ huynh Trung gửi cho anh ban chiều.

Lật đật chạy đến cái cặp đằng bàn làm việc riêng trong phòng, anh lấy cái phong bì màu cam ra rồi ngồi lên bàn và cẩn thận đọc.

Xin nghỉ vài ngày...

Lý do là ốm.

Thật là lo lắng, Trung làm sao rồi không biết...? Anh muốn thăm cậu quá mà không biết làm sao. Bây giờ đâu còn sớm nữa, gần như khuya rồi.

Anh đưa tay nâng cành hoa bằng nhựa màu vàng lên. Cái này đúng là kỉ niệm đẹp a, anh không quên được cái ngày ai đó tặng thứ này cho anh. Thật đáng yêu.

Trung thì bao giờ cũng vậy với anh mà.

"Chào thầy, em là Quang Trung . À... ờm... Số thứ tự là 30, em... có mặt."

"...Thầy Huỳnh, thầy đẹp thật ấy~"

"...Từ trước tới giờ em chẳng thể gặp được một giáo viên nào lại đến nhà mình thường xuyên như thầy..."

"Sao ngực thầy to thế?"

"Thế thầy vẫn chưa có người yêu phải không? Nhớ đừng bỏ rơi em đấy nha."

"...Em không hề ghét thầy như cô Hồng đã bốc phét..."

"Thầy thật phản cảm...thầy Huỳnh ạ."

"...Em muốn nói thầy hệt như kẹo dâu... A không!"

"Em yêu thầy... Em cũng có thể làm được như nữ nhân làm."

"Thầy Huỳnh, chúng ta đi xa hơn được không?..."

Lập mỉm cười trước những hình ảnh của Trung trong trí óc anh. Cậu thật là dễ thương và đáng yêu. Nhưng mà những hình ảnh dần về sau, cậu thật là nghiêm túc.

...Anh không thể nghĩ được rằng có một ngày anh lại vướng vào tình cảm đồng giới như thế này.

Lập không thể phủ nhận thêm nữa, quá đủ rồi. Anh có 'chút' tình cảm với Trung. Tình cảm trên mức đặc biệt. Nhưng anh cũng đang có một nữ nhân bên cạnh, người ấy bây giờ liếc sơ qua mới là tình yêu của anh.

Lập không thể vừa quen nữ nhân mấy ngày lại tìm đến vai của nam nhân được... Như vậy không ổn.

Anh không muốn mình là một người phũ phàng, lại càng không muốn làm tổn thương đứa học trò yêu quý của mình.

Tám phần Lập nghiêng về phía Trung, nhưng đến cuối cùng vẫn ngã về phía cô Hồng (Au: mé tức). Đây là một sự khẳng định, cuộc sống của anh không thể phụ thuộc vào nam nhân.

Nhưng mà, việc lạnh lùng với Trung, với anh bây giờ là chuyện rất khó. Nhưng cứ y như rằng mỗi lần đến gần cậu là đều có rắc rối xảy ra. Anh thấy rất có lỗi.

"Cuối cùng phải làm gì mới là tốt cho em đây? Tôi không thể lơ em đi được, tôi lại càng không muốn em lơ tôi đi..." Huỳnh Lập lắc nhẹ đầu. "...Ngốc à, ta cần nói chuyện thôi."

---

Hôm sau, dạy xong trong ngày là Lập lái xe sang nhà Trung ngay. Anh là giáo viên chủ nhiệm, sẽ dễ lấy cớ gặp cậu hơn trong thời điểm này.

"Ô, thầy Huỳnh?" Cha Trung đang loay hoay trước cửa định làm gì đó, trông có vẻ bối rối. Thấy Lập liền tươi hẳn lên. "Thầy đến nhà-..."

"Tôi đến thăm Quang Trung ạ."

"Vậy... à, thật ra bà nhà tôi gặp trục trặc ở trung tâm mua sắm nên tôi định đi ra đó, mà ngặt cái thằng con trai còn nằm một đống trên lầu. Sẵn tiện nếu thầy không phiền..."

"Không sao đâu, tôi sẽ trông nhà và Quang Trung giúp anh chị một chút. Đi lâu không ạ?"

"K-Khoảng 1 tiếng, thầy chờ được không?"

"Được ạ."

"Thế rất là cảm ơn thầy giáo luôn, thầy tốt bụng quá."

"Vâng... không có chi."

Trùng hợp nhỉ? Vậy ra giờ nhà chỉ còn mỗi Trung và anh. Đây quả là một thời cơ đẹp để anh giải quyết chuyện đây. Lập vào nhà, cẩn thận khoá cửa nhà lại rồi tiếp tục bước chân lên lầu, mở cái cửa đã lâu anh chưa chạm tay vào.

Cảnh anh thấy đầu tiên là cái giường trống không, không có người nằm và nam nhân đang ngồi dưới sàn với một đống giấy bừa bộn, vài con hạt xung quanh.

"Em ốm đây à?" Lập nhíu mày.

"...Thầy Huỳnh, sao thầy lại ở đây?" Trung tái mặt nhìn anh.

"Em giả bệnh đúng không?" Anh rõ ràng đang bực tức với cậu, đóng mạnh cái cửa lại. Anh đã lo lắng cho cậu thật nhiều, để biết hoá ra cậu giả bệnh để nghỉ ở nhà thảnh thơi như thế này.

Trung im lặng rồi gật đầu nhẹ.

Lập tiến vào, cậu lại đứng dậy, lùi ra sau.

Anh khó chịu. "Em làm gì vậy?"

"...Khoảng cách... Em nghỉ học... là để như thế này."

"Nếu em có gì không ưng ý ở tôi thì sao không nói? Đang xa lánh đấy à?"

"...Em sợ thầy."
Anh đứng im tại chỗ. Lần đầu tiên Trung nói câu này cho anh nghe, quả thật là cậu biết sợ sao? Nhưng tại sao lại là Lập chứ?

"Sao lại sợ?"

"Thầy đừng lại gần em! Đừng!!" Cậu đưa tay, ra hiệu anh đứng yên ở đó. Cậu bây giờ rất sợ anh. Mỗi lần thấy anh, cậu rất khổ sở.

Lập nhướng mày rồi anh mỉm cười nhẹ, chân cứ bước đến gần Trung, mặc kệ cậu đang nói gì.

Anh đến gần, cậu lùi ra sau. Thế là một hồi cậu phải phi lên giường vì đã hết đường lui. Lập cũng lên giường theo, anh nở nụ cười tinh nghịch trên môi, nắm lấy tay cậu.

"Không còn khoảng cách nữa rồi nhé."

"Thầy Huỳnh... tha cho em được không...?" Trung rưng rưng nước mắt, muốn dứt tay ra nhưng anh xiết rất chặt. Cậu đành bất lực nằm im.

Lập biết vì sao Trung tránh né anh, anh chỉ cảm thấy xót trong lòng. Chẳng phải vì mấy lời cô Hồng nói làm cậu tổn thương nặng sao?
(Au: Chun của tôi)

Trung nghĩ cậu đến gần anh sẽ lại bị cô ấy lăng mạ nữa nên không muốn tiếp cận anh thì đúng hơn.

"Thôi nào Trung, tôi đồng ý là cô Hồng nói những lời quá đáng với em. Em làm gì cũng được nhưng đừng tìm cớ tránh mặt tôi. Em làm tôi khó chịu lắm."

Trung giương đôi mắt mở to, động nước mắt nhìn Lập. "Cô ấy cái gì cũng bênh vực thầy, nói những lời như vậy với em... Có phải là cô ấy không có tư cách làm giáo viên không? Người bệnh hoạn không phải là em mà là cô ấy..."

"Đúng đúng đúng, là cô ấy sai, em không sai gì hết, được chưa?" Anh âu yếm, cúi người định hôn nhưng cậu không muốn, né đầu sang chỗ khác.

"...Em không dám đụng đến thầy nữa... Xem như em sợ hai người rồi... Để em yên đi... Vài ngày sau ổn rồi em sẽ đi học lại. Thầy về đi."

"Quang Trung..." Anh gọi tên Trung với giọng thật dịu dàng, đồng thời cũng đan chặt từng ngón tay vào bàn tay cậu, dùng đôi mắt chân ái nhất của mình ấn sâu vào đôi mắt thiên thần của cậu.

Trung tổn thương, chẳng còn nổi tâm trạng để gục ngã trước anh thêm lần nào nữa. Cậu nhìn vào mắt anh càng thấy mình đáng thương hơn.

"Em yêu tôi đến mức nào? Đừng nói là qua nhiều chuyện xảy ra như vậy đã cạn tình nhé? Tôi xin lỗi về tất cả, đây là lời nói chân thành, tôi không hề ngờ mình làm em tổn thương như vậy..."

"...Thầy mới nhận ra luôn sao?" Trung cười nhạt. (Au: thầy ác lắm)

"Khi em buồn, tôi cũng không được vui. Cô Hồng thời gian qua tôi đã hẹn hò, cô ấy rất tốt nhưng qua ngày hôm nọ, nói những lời đó với em, tôi nhận ra cô ấy thật tồi tệ."

"..."

"Tôi sẽ chia tay, cuối cùng đây cũng chỉ thêm một mối tình thoảng nhẹ qua trong đời tôi. Tôi muốn tìm một tình yêu cả đời chứ không phải vài ngày."

Nghe những lời này, thay vì vui mừng và hét toáng lên, bây giờ Trung lại không phản ứng gì cả. Cười nhẹ, cậu nói với giọng nhẹ nhàng.

"Yêu thương ai là chuyện của thầy. Thầy chia tay được người như vậy, em mừng giúp thầy..."

Anh cong môi cười. "Chưa hết..."

"..."

"Em có muốn hẹn hò với tôi không?"

Trung giật mình. "Thầy điên à?"

"Hẹn hò không?..."

Anh nói là sẽ tìm tình yêu cả đời. Ngỏ lời hẹn hò với cậu là ý gì đây?

"Thầy là-..."

Anh mỉm cười ngọt ngào, cúi người, trao cho cậu một nụ hôn thật sâu. Cậu nhăn mặt còn định đẩy anh ra thì anh đã giữ chặt hai tay cậu lại, ép sang hai bên. Khoang...có cái gì đó ngọt ngọt, là anh đánh son chết cậu rồi.

Lập chưa bao giờ nghĩ mình làm những hành động và nói chuyện thế này trước một nam nhân.

Lập 'thẳng', chẳng hiểu sao 'cong' lúc nào không hay. Lại dính bẫy tình với nam sinh khó ưa này mới ác. Trung là quân sư tình yêu của anh mà, sao phút chốc anh lại muốn cùng cậu làm một câu chuyện tình yêu thay vì nhờ cậu se duyên với ai đó...?

Hôn và gần hơi Trung khiến anh như đã nghiện. Qua nhiều ngày phủ nhận mình, hôm nay anh chính thức chấp nhận mình 'cong'.

Lập dứt nụ hôn ra, son đã lem, mắt anh lại động một lớp sương mờ quyến rũ. Gương mặt anh làm đối phương say mất rồi.

Trung chớp chớp mắt, vội lắc lắc đầu. "Không thể nào! Thầy điên rồi!! Tránh ra!!!"

"Nằm im đi. Nhà chỉ còn mỗi mình em và tôi, cũng không nên la lớn như vậy."

Anh buông tay Trung ra, cúi người hôn lên cổ cậu khiến cậu rợn người đẩy anh ra ngay. Lập căm phẫn vì bị đẩy mạnh, anh một mạch kéo cổ áo Trung để cậu đè mạnh lên người mình rồi dùng chân câu chặt eo cậu lại, cười đắc thắng. (Au: woa khoẻ dữ)

"...Thể hiện đi, em yêu tôi nhiều đến mức nào."

Anh là giáo viên hay sao? Thật sự là có thể làm mấy hành động này sao?

Trung cảm thấy hơi sợ, cậu không thể ở gần anh thêm nữa. Tim cậu đang đập rất mạnh, sẽ vỡ mất.

Lập liếm môi. "...Chờ gì nữa? Em đã hỏi chúng ta có thể tiến xa hơn không, bây giờ câu trả lời là 'có'. Đừng làm người ta phải đợi."

"...Thầy tâm thần rồi đúng không? Buông ra!!" Cậu đỏ mặt, dường như đã dính chặt với anh mất rồi. Kiểu này làm sao cậy trốn đi đâu được. Anh là yêu quái đây mà.

"Trung ah, em yêu tôi. Vậy, tôi cũng muốn yêu em, có được không...?"

Tự nhiên lại nói mấy lời này với Trung, Lập làm cậu vừa bất ngờ vừa ngượng. Thầy giáo của cậu làm sao mà lại như vậy? Đây là con người thật của anh sao?

Thật là đáng sợ mà...

"BUÔNG EM RA!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro