chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung nhìn đồng hồ treo tường rồi nhìn nam giáo viên đang ngồi viết gì đó trên bàn học của cậu. Khẽ mím môi, dùng tay dụi dụi những vết son trên cổ và trên gương mặt cho tan đi, cậu thầm bực vì Lập thật tình dùng toàn những loại son lì, để dấu lại không thôi.

"...Thầy làm cái gì ở đó vậy?"

"Xong rồi." Anh Huỳnh mỉm cười rồi đưa tờ giấy lên, bước đến gần cậu. "Em thấy gì không?"

"...Cái gì đây?"

"Là hợp đồng."

Trung trợn mắt vì chữ 'Hợp đồng tình nhân' lớn trên giấy. Cậu giật tờ giấy tên tay Lập rồi đưa mắt ngó nội dung. Xem xong mà phải nói cậu muốn phát ngất, nhìn một dọc điều lệ kì cục mà anh đặt ra.

"Thấy sao?" Anh nhướng mày, vuốt tóc. "Cơ bản là phải đặt tôi lên vị trí quan trọng, phải dành thời gian cho tôi, chìu tôi, không được cãi lời, không được làm tôi khóc, có điều tôi viết thành màu đỏ là không được bỏ tôi trước. Thời hạn của hợp đồng này là không có. Em ký tên đi."

"Thầy giỡn kì thật ấy." Cậu cười trừ. Thả tờ giấy xuống giường rồi lăn sang chỗ khác nằm. "Đừng có làm mấy điều ngớ ngẩn này."

Anh cau có. "Em làm gì vậy? Ký đi, xem như là làm tôi vui. Ký đi ký đi~"

"...Gì mà tình nhân chứ?"

Lập dùng cái chăn quấn quanh Trung rồi anh ôm chặt cậu. "Ký đi."

"Không, ký làm gì? Thầy làm sao vậ-...? Ể? Ể!! Đưa đây đưa đây!!!" Cậu nhớ ra cái gì đó liền hớn hở nhặt tờ giấy ban nãy lên xem kĩ lại. Xem xong mặt mày cậu hết sức nham nhở, giật cây viết trên tay Trung rồi nhanh chóng ký vào ngay dưới tên mình.

"...Chà, làm sao mà ký nhanh như vậy...?" Lập khó hiểu.

Trung nham nhở, đưa tay lên ngực của anh lên rồi liền bóp lấy, xoa xoa, nắn nắn. Anh hoảng hồn đẩy tay cậu ra rồi quát inh ỏi lên. "Làm cái gì vậy?"

"...Trong tờ giấy có ghi cái gì của thầy là của em, của em cũng là của thầy. Cái này... không có ngoại lệ đúng không?"

"Chúa ơi..." Lập bậm môi, anh gượng đỏ mặt vì điều mình ghi thiếu suy nghĩ quá. Đứa học sinh này sắp đem anh ra ăn sạch rồi đây.

Trung đã vui vẻ trở lại. Cậu cảm thấy dường như mọi quá khứ đều tan đi hết trong đầu, Lập bây giờ không là của bà cô Hồng nữa mà là của cậu. Yeah, cậu thắng rồi.

Trung hôn anh nhưng rồi lại bị từ chối. Anh cứ né né cẩn thận làm cậu hậm hực. "Thầy sao vậy?"

Lập không phải là không cho Trung thân thiết quá đáng ngay bây giờ, có lý do đàng hoàng chứ không phải vô lý đâu. "Trung, hôm khác đi..."

"...Sao vậy?...Hơhh... Không lẽ... thầy tới kỳ rồi à?" Cậu bụm miệng lại, làm mặt nghiêm trọng.

"Không phải...'' Anh đánh vai cậu. "Bậy bạ, tôi là đàn ông đó. Thật ra... hôm nay tôi không có thời gian về nhà, chiều vừa tan học là chạy thẳng đến đây luôn. Nên là..."

"... Papa, hoá ra thầy ngại à? Kệ, thầy không tắm từ trưa đến giờ em cũng 'làm' được a."

Cậh dang tay ra, chu môi định ôm giở trò biến thái. Anh liền vươn tay tát cậu một cái. "Cái thằng bé này, đã nói là không được, hôm khác đi."

"Papa, thầy thật tàn nhẫn." Cậu ôm má, buồn thiu thiu.

"Cha mẹ em ra ngoài sắp về rồi đấy. Làm bậy làm bạ... em muốn chết à?"

"Thì thầy chỉ cần khẽ lại thôi. KHẼ THÔI CƯNG À~ Mình zập zình zập zình khi cha em ngủ dưới nhà, làm g-" *Chát*

Anh tát Trung một cái trước khi cậu kết thúc câu hát bậy bạ nhí nhố. Lập nhăn mặt. "...Em hát cái gì vậy?"

"Khẽ thôi papa à..." Cậu ôm lấy anh, chu chu mỏ ra, lại buông mấy lời hát tán tỉnh bên tai anb. "...Thầy dịu dàng nhan sắc lung linh như giọt sương đêm~"

"Em cứ như vậy, có ngày người ta phát hiện. Đừng có mà thân mật quá nghe chưa?" Anh ấn tay lên trán Trung, cẩn thận nhắc nhở.

"Vậy là... mình đang hẹn hò thật đấy à?"

"Ừm."

Cậu không biết là thật hay mơ nữa. Cũng có ngày cậu được anh đáp lại tình cảm sao...?

Đây quả là một giấc mơ đẹp...

Lập nhận thấy đứa học sinh đang dụi vào cổ anh, hôn hít. Anh gượng đỏ mặt, vỗ vỗ vai Trung. "Đừng... Đã nói là không phải hôm nay mà."

"Có ai nói thầy thật thơm chưa? Papa à, da thịt thầy thật quyến rũ..."

Trung nói mấy lời này rõ là làm tim anh đập mạnh hơn bao giờ hết. Lập có vẻ cũng rất thích khi được cậu khen, anh vuốt ve vai cậu, mắng yêu. "Miệng lưỡi em mật ngọt như vậy... liệu có chung tình không?"

"...Có." Cậu luồn tay vào trong áo sơ mi của anh, sờ mó bên trong và nói thật nhỏ, đủ riêng anh nghe.

Lập mỉm cười nhẹ, đưa tay lên xoa đầu cậu. "Em thật cứng đầu, không phải hôm nay đâu mà."

Trung dường như không nghe, bước xuống giường, tiến lại cái cửa sổ kéo rèm lại. Cậu tiến lên giường, nhìn anh với đôi mắt long lanh.

"Nếu như mà... thầy không thích thì hôm nay em sẽ không làm gì quá đáng đâu mà. Chỉ là..."

Anh đỏ mặt vì đôi mắt Trung đang sáng rực rỡ lên, nhìn xuyên qua lớp sơ mi anh, cứ như muốn nhìn thấu ngực anb vậy. Đưa tay che ngực lại, anb đá mắt nhìn sang hướng khác. "Em... em đúng thật là háu sắc."

"...Papa, muộn rồi." Cậu kéo Lập lại, mở từng cái cúc áo của anh ra. Thấy Huỳnh Lập không phản ứng, cậu liền hớn hở nhanh tay nắm cổ áo anh kéo xuống. Đây là cơ hội ngàn năm.

Vòng 1 săn chắc của người có gym đã đập thẳng vào mặt cậu khi cái áo sơ mi vừa tuột xuống. Cậu trợn tròn mắt ra, lần đầu tiên câj có thể nhìn rõ vòng một của Lập như hôm nay.

Hai quả ngực vừa trắng vừa to nha. Đỉnh ngực lại hồng hào, Lập cứ hệt như gái 18 vậy. Trung dù có tập còn không thể to bằng, sao lại như vậy? Cậu lép đến mức bây giờ cảm thấy không thể so sánh với cặp 'núi' của anh nổi.

Khe ngực kìa... Trung cảm thấy máu đang sôi sùng sục, dồn hẳn lên não. Sao mà càng nhìn ngực Lập, cậu càng bức rức thế này? Muốn đưa tay 'bóp bể bóng' quá~

"T-Trung!!" Anh đưa tay quẹt dòng nước miếng đang chảy ròng ròng bên khoé miệng cậu xuống cằm. "Thằng bé này!!!"

"Àhhhh ưmmm..." Cậu há miệng, ngậm lấy một bên ngực hồng hào của Lập ngay lúc anh vừa nhúc nhích làm mất cảnh giác.

"Ahh... T-Trung... Thô lỗ quá a..."

Chẳng biết Trung đang nghĩ cái gì, cậu bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ khát sữa. Lập đưa ngón tay của mình lên, cắn chịu đựng.

Chóc chóc chóc.

Anh cười, Trung phát ra cái âm thanh thật là dễ thương a. Chuyển sang bên ngực kia, cậu cũng làm hệt như vậy. Anh ưỡn nhẹ người vì dòng khoái cảm lạ xâm nhập người mạnh hơn.

Quang Trung là ma thuật.

Lập hơi khó chịu trong người rồi.

"Papa... Ngực thầy cương cứng như vậy..." Cậu nhả ra, cong môi cười ranh mãnh. "...Là ý gì vậy?"

"...Đừng có mà trêu tôi." Anh đánh nhẹ lên vai cậu.

Trung thật dễ thương, Lập thật không cưỡng lại được. Làm sao mà từ chối những yêu cầu của cậu sau này được đây?

Cậu hôn lên môi Lập rồi lại đập mặt vào ngực anh mà sàm sỡ, tay cũng đưa xuống vòng ba anh mò mẫm, bóp bóp. Kì dị thật, đứa trẻ này hứng thú với ngực và mông của anh đến mức như thế này thì anh không biết nói gì nữa rồi. Thua.

.

.

.

Cha mẹ Trung đã về, Huỳnh Lập cũng không thể ở lại lâu thêm. Luyến tiếc chỉnh chu trang phục lại rồi trao cho cậu những nụ hôn cuối, nhắc nhở. "Ngày mai tôi muốn em đi học. Chuyện em giả bệnh làm sao đó thì làm. Còn chuyện của chúng ta, em biết phải im lặng chứ?"

"Dạ~ Papa về vui vẻ~"

Anh cầm tờ 'hợp đồng' lên, cuộn tròn lại, cười. "Nắm rõ hết chưa?"

Cậu lắc đầu.

"Thật là...*nhăn mặt* Sao không chịu xem? Em ký vào như vậy... không sợ thiệt thòi à?"

"...Hợp đồng tình nhân là lợi cho đôi bên mà." Trung nhướng mày, cười tinh nghịch. "Chuyện ban nãy là chúng ta cùng có lợi chứ có ai thiệt đâu?"

Huỳnh Lập đỏ mặt. "Em chỉ giỏi cái miệng thôi. Tóm lại, ngày mai em phải chiều tôi, phải nghe lời. Nếu không làm theo hợp đồng... *cười gian* Tôi có thể làm gì đó với cơ thể em đấy."

"...Này này, có điều đó sao?"

"Đúng vậy thưa anh Trần Quang Trung. Giờ thì tôi về đây."

"Paii papa. Nhớ nói với mẹ em rằng em khoẻ rồi."

"Lần đầu tiên tôi nói dối cho học sinh đấy. Coi chừng tôi."

"Vâng...~"

Cậu cười thật tươi, vẫy tay với Lập cho đến khi anh ra khỏi phòng rồi nhẹ nhõm thả người xuống giường.

Kể từ ngày mai mọi thứ sẽ khác rồi.

Trung vui quá...

.

.

Mẹ Trung và cha cậu đứng trước cửa đợi cho chiếc xe của Huỳnh Lập lăn đi xa.

Mẹ cậu ngay lúc đó liền quay gương mặt nghiêm túc sang nhìn người kế bên. "Ông thấy gì không?"

"Gì? Có gì sao?"

"Cúc áo của thầy Huỳnh... hình như là gài lệch đi một cúc." Bà nói.

"Có sao?"

"Sao lại không? Tôi thấy rõ ràng mà. Thầy ấy ăn mặc lịch sự mỗi ngày như vậy, sao hôm nay lại thế nhỉ?"

"Bà nhìn lầm rồi. Thôi vào nhà đi."

Bà Trần quay mặt vào nhà, cũng vẫn còn không thể không khó hiểu. Bà rõ ràng không nhìn lầm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro