chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ê cái thằng kia, mày bảo với mẹ là ốm nặng cơ mà? Không phải sẽ nghỉ học 3 ngày sao...? Ê ê ê!!!"

"CON KHOẺ RỒI!! CON ĐI HỌC ĐÂY!!!"

"QUANG TRUNG!! Bánh mì nè con traiiiii của cha ôiii ôiii."

"CẢM ƠN CHA~ I love you~"

Trung quay lại cắn miếng bánh mì rồi quải cặp lao ra khỏi nhà, phi lên chiếc xe đạp, phóng đi ngay. Ngày hôm nay cậu háo hức đi học hơn bất kì ngày nào hết làm bậc phụ huynh trong nhà trợn mắt khó hiểu.

"Nó bị tâm thần hả ông?"

"...Nó dính gen của mẹ nó rồi."

"...Ý ông là sao? *lườm*"

"Không có gì."

---

Ở trường có mỹ nam của lòng Trung cơ mà. Hôm nay chính thức cậu và Lập là tình nhân chứ còn sao nữa? Tuy không công khai nhưng mà cậu cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Cơ mà hình như cậu đi học trễ rồi. Tiết đầu là của anh, cậh muốn gặp anh quá đi.

Rẽ xe vào sân trường, Trung đạp xe thẳng vào bãi đổ. Quào, hoá ra cũng vừa vào tiết học thôi, vắng tanh không có bóng người. Chợt cậu thấy chiếc xe của bà cô Hồng lái vào, trong xe còn có 'người yêu' của cậu nữa.

Cái gì đây? Anh nói là chia tay cô ấy cơ mà...? Sao lại đi chung nhỉ?

Cậu cuối đầu xuống, nấp dưới những chiếc xe rồi cố hóng chuyện khi chiếc xe của họ dừng lại gần đó.

Lập bước ra khỏi xe, anh hất mặt đi, cô Hồng liền bước ra theo, nắm lấy tay anh lại. "Huỳnh Lập, chuyện gì vậy? Sao lại..."

"Đừng có nắm tay." Anh hất tay cô Hồng ra lạnh lùng, nói. "Chúng ta không hợp đâu. Xin lỗi cô."

"Là vì cái gì? Chắc chắn phải có lý do..."

"Đừng có níu tôi lại, tôi có tiết học đầu. Cô làm tôi trễ thì đừng hỏi sao tôi giận."

"Lập, anh có gì không ổn đúng không? Thời gian qua chúng ta rất tốt mà?"

"Cô Hồng, ta dừng nói chuyện yêu đương ở đây đi. Cô cũng có tiết đầu mà đúng không? Đi đi."

"...Huỳnh Lập..."

"Tạm biệt."

Anh quay mặt sang chỗ khác xem như tuyệt tình, cô Hồng có vẻ rất thất vọng, cũng không thể nói gì thêm, đành lặng lẽ quay lưng rời khỏi khu vực đó.

Trung nấp một chỗ, nghe ngóng xong liền đưa tay nắm không khí kéo xuống, miệng còn cười nhếch lên đắc thắng. "Yes~"

Nhích chân định di chuyển sang chỗ khác, ai ngờ lại chạm phải một chiếc xe đạp phía sau làm chiếc xe ngã vào chiếc xe bên cạnh, tạo ra một tiếng động.

Cạch.

Cậu sững người . "H-o-l-y-s-h-i-t."

Huỳnh Lập thấy có động tĩnh gần đó, anb phát hiện có người liền quay người, bước lại xem xét.

Anh bắt gặp Trung, cậu cũng hướng mắt nhìn anh.

Trung đưa hai ngón tay lên chào anb với vẻ mặt xanh xao hết sức. "H-hi thầy."

"E-Em... Xe... ờ... ờ... bị rơi cái chìa khoá nên cuối xuống tìm, không có cố ý nghe lén thầy đâu."

Anh đưa tay, tóm ngay sau cổ áo cậu, lôi cậu đứng thẳng dậy rồi nhướng mày. "...Thật à? Hôm nay cũng biết nghe lén người khác nói chuyện ư?"

"Không có đâu thầy Huỳnh... T-Thầy... hiểu lầm thôi."

Anh cười hiền rồi cất giọng ngọt ngào. "Về lớp đi, tôi sẽ xử em sau."

Trung đỏ mặt đỏ mày khi Lập buông cổ áo cậu ra, lụi hụi ôm cái cặp trước ngực rồi chạy nhanh đi, chạy trốn khỏi hành động đáng xấu hổ ban nãy. Anh thư thản nâng chân đi ngay phía sau cậu, cười thật dịu dàng.

.

.

.

Giờ ra chơi, Trung và Lập ngồi ăn cùng nhau trong căn tin. Hầu như mọi sự chú ý đều đổ dồn về hai người.

"Ăn đi."

Trung gắp miếng thịt trong dĩa mì xào sang cho anh, anh nâng khoé môi cười nhẹ, một nụ cười kín đáo. Cô Hồng cũng có hành động này thật giống cậu trước đây, nhưng sao anh cứ cảm thấy thích hơn khi cậu làm thế này nhỉ...?

"Papa." Cậu gọi Huỳnh Lập một tiếng làm anh ngẩn mặt dậy rồi cậu đưa tay sang quẹt thứ gì đó gần khoé miệng anb.

Với cậu thì bình thường nhưng mà... ngay lúc hành động đó của cậu tiến hành xong, xung quanh đã có những tiếng 'ồ' kéo dài. Anh nhận ra liền hất tay cậu ra lạnh lùng rồi tự lấy khăn giấy lau miệng.

"...Papa... sao vậy?"

Anh lườm Trung. "Đừng có tạo chú ý chứ thằng bé này."

"..."

Cậu có vẻ vẫn không hiểu chuyện, trân cái gương mặt ngố ơi là ngố nhìn anh. Thật tình là nhìn đáng yêu, cơ mà thấy ghét ghét chỗ nào đó. Anh muốn cắn chết cậu quá đi.

"Papa~"

Trung tự dưng chuyển từ ngố sang thái độ si tình, chống cằm nhìn anh với kiểu như cậu đang say nắng ấy.

Anh nhìn xung quanh, đã bắt đầu có những lời đàm phán. Trung ngố thật hay giả không biết, anh vừa chia tay xong cô Hồng, cậu phải nắm là không được tỏ cái thái độ đó với anh chứ.

---

"Papa~"

"Trung, em đừng có đu bám tôi mãi như vậy." Lập quay lưng lại, liền trợn mắt nhìn kẻ vừa gọi anh ngay trên hành lang. Bây giờ đã vào học mà Trung còn lảng vảng theo anh, chán sống rồi.

"Look what you made me do..." Cậu làm gương mặt nũng nịu với anh, đưa đưa tờ kiểm tra môn của anh lên. Điểm thật kém a.

"Cái đứa ngốc này." Anh nhăn mặt. "Em muốn cái gì? Thì không chịu học hành nó điểm kém. Còn đem đến đây khiếu nại?"

"...Cơ mà... Thầy hiểu chứ...? Thầy phải có trách nhiệm với em!!" Cậu bực bội. "Vì thầy bỏ rơi em nên điểm nó kém như vậy."

"Cuối cùng là muốn tôi đến nhà kèm chứ gì?" Anh khoanh tay, nhướng mày.

*Gật gật* Trung sáng mắt.

"Thật là... được rồi được rồi, y như cũ. Tôi sẽ kèm."

"Thầy là số một~"

"...Đừng có lợi dụng làm gì bậy bạ. Trở về lớp đi, nhớ hợp đồng không?"

Cậu cong chân chạy đi ngay, Lập nhìn theo chỉ biết lắc đầu, thở dài xem như chào thua.

---

"Papa~"

Lập lại thoáng bất ngờ nhìn cái kẻ đang dùng móng cào cào cửa sổ phòng giáo viên ngay giờ này - cái giờ chỉ riêng anh trống tiết trong ngày, là giờ anh cô đơn nhất.

"...Làm gì ở đây vậy?" Anh chau mày. "Em cúp tiết đúng không?"

"...Cái này..." Trung tung tăng chạy vào phòng anh, đặt lên bàn một hộp trà sữa. "...Thầy đói không? Uống đi."

Anh có chút cảm động nhưng vẫn còn khá bực dọc. "Em cúp tiết chạy xuống đây làm gì? Về lớp đi."

"Papa..." Cậu rưng rưng. "Thầy đừng đuổi em được không? Ok ok, thấy thầy uống một tí thôi, em đi ngay."

"...Thằng bé này." Anb lấy hộp trà sữa, uống một chút trước mắt cậu. "Đã được chưa?"

Trung nhìn xung quanh rồi cẩn thận hôn Lập một cái xong liền bỏ chạy. "Tạm biệt papa, em về lớppp~"

Anh lại một lần nữa bó tay cái đứa trẻ con nọ. Quả thật cậu còn ghê gớm hơn bà cô Hồng, cứ hệt như cậu xuất hiện mãi xung quanh anh ấy.

Trung nắm rõ nàng hơn ai hết, ngay cái lúc buồn thế này cậu lại như vậy. Anh đưa tay sờ lên môi, cảm thấy thật ấm áp.

.

.

.

Cứ đà như vậy, cách 30 phút Huỳnh Lập thấy Trung một lần, lần nào xuất hiện cậu cũng gọi nàng bằng hai chữ 'papa' ngọt lịm đó.

Ý nghĩa là cái gì không biết nữa...

Thay vì gọi như vậy, cậu có thể gọi anh mấy tiếng tình cảm như 'Darling' chẳng hạn.

Giờ như phản xạ tự nhiên, nghe Trung gọi là anh phát sợ lên. Lần nào cậu cũng bày mấy trò quấy rối anh hết, là tình nhân sao lại ít khi tình cảm với anh vậy? Cậu có thể lãng mạn hơn mấy trò biến thái như bóp ngực, sờ mông anh không?

Giờ không biết là nên vui hay cảm thấy bất hạnh khi dính vào cậu nữa.

"PAPA, THẦY BẮT TAXI VỀ HẢ? HAY EM CHO THẦY ĐI XE ĐẠP CHUNG NHAAAAA!!!"

Huỳnh Lập hoang mang vì cái đứa trẻ đang vẫy tay đằng xa với chiếc xe đạp leo núi. Đùa à? Xe cậu có ghế sau ư? Troll anh à? Cho anh đu căm xe sao?

"Không cần. Tha cho thầy." Anh xua xua tay.

"...Thế em dắt bộ về với thầy."

Đường về không phải là gần...

Trung đề nghị thì nghe hơi mệt mỏi đấy.

Cơ mà... anh có cái gì đó, phản ứng ngược so với lý trí, thay vì từ chối anh lại ngoắc Trung lại gần rồi mỉm cười, cùng cậu đi bộ về.

"Được lắm papa..."

"Đứa trẻ này, đừng gọi như vậy trước chỗ đông người nghe không? Suỵt."

"Em biết rồi. À PAPA, EM QUÊN NÓI VỚI THẦY LÀ..."

"Trung... Suỵt..."

"...Em yêu thầy..."

"...Được rồi được rồi, tôi yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro