chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung hôn lấy Lập thật cuồng nhiệt...

Cậu làm anh cảm thấy rợn người...

Anh đặt tay lên vai cậu, đẩy đẩy ra, cố gắng nói. "Em... Dừng... lại... Em nói... sang đây học... Chuyện này là lừa gạt a... Trung!!"

"Thầy thơm quá à~" Trung nhụi đầu vào cổ anh, dụi dụi mũi hít mùi hương. Thật sự là mùi da thịt Lập rất là quyến rũ luôn. Cậu quyết định rồi, cậu sẽ ăn sạch anh. Cậu hiện tại đang ở nhà riêng của anh, kiểu này thì có làm gì cũng chỉ anh và cậu biết, không sợ gì nữa a.

Huỳnh Lập thật sự hối hận khi nhận lời dạy kèm tại nhà anh từ đứa trẻ họ Trần. Cậu có âm mưu sẵn cả rồi. Xem ra anh đã bị lừa trắng trợn, tí nữa chuyện gì sẽ đến với anh đây?

"Ư ư... này!!!" Anh quát Trung một tiếng khi cậu bật hẳn đi hàng cúc áo của anh làm nửa người anh và khuôn ngực trắng hồng quyến rũ lộ ra. "Đừng có thô lỗ như vậy. Vừa tắm xong mặc áo vào em lại cởi tung ra sao?"

"Thầy mặc cũng như không mặc thôi. Cái áo này rộng như vậy, cổ áo lỏng thế này thì có mà thầy định câu dẫn em trước."

"...Em... đừng có ăn nói bậy bạ." Lập trừng mắt. Cơ mà thấy Trung nói cũng đúng. Anh bị ghim trúng phóc ngay tim đen rồi. Anh cố tình mặc thứ này chỉ để chọc ghẹo cậu tí, ai ngờ cậu bỏ tập bỏ sách, lôi anh lên giường thế này. Sai lầm quá mà.

"...Papa." Trung vừa hôn nhẹ lên môi anh vừa hỏi. "Gia đình thầy đâu rồi?"

"Họ sống bên Úc. Tôi là con một."

"Là... là con một? Lại còn gia đình sống ở nước ngoài á?" Cậu nguệch mặt ra.

"...Ừ..." Anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc vàng của mình, nói nhẹ nhàng. "Đây không phải là nhuộm, em hiểu chứ? Đây là lí do tại sao trong trường lại chỉ có mỗi mình tôi có tóc màu vàng."

"...Hiểu rồi. Vậy em cũng sẽ đi nhuộm như cô."

"Thằng bé này, nếu em muốn bị đuổi học thì cứ nhuộm."

"Em không thể không gặp thầy được a~~~" Trung ôm chặt lấy anh.

"Vậy đừng có nhoi!!"

Cậu lướt ngón tay trên vùng bụng phẳng của anh rồi liếm môi ranh mãnh nói. "...Gia đình xa như vậy, không cứu thầy được rồi."

"No. Em chỉ có thể ở lại một tiếng rưỡi thôi, nhớ không?"

"Tận dụng tí đi. Nếu thầy muốn, em sẽ ở lại 3 tiếng."

"Khoẻ thế à?" Lập cong môi cười quyến rũ, liếc mắt nhìn Trung. "Cỡ em... 30 phút là nằm im một chỗ rồi."

"Thầy chắc chưa?"

"Sure, babe."

"Em cho thấy thấy."

Lập nháy mắt, anh chọc. "...Yếu sinh lý đừng cố quá nhé, lỡ có tụt máu hay lên máu gì đó thì... em biết đấy, tôi không chịu trách nhiệm."

"Cái đồ đáng ghét này..." Trung bị chọc đến nổi máu nóng dồn lên não, cậu sẽ cho anh thấy cậu 'yếu' sinh lý như thế nào.

"Chờ đã..." Anh nhíu mày, chặn tay cậu lại. "Tôi trao thân cho em, lỡ em... bỏ rơi tôi thì tính làm sao đây?"

"Còn tìm được kèo nào thơm hơn thầy nữa đây?" Mặt Trung nham nhỡ, ấy mà cũng thật là đáng yêu. Lập không cản nổi mà.

Hợp đồng tình nhân cũng ký rồi, bây giờ cậu không thoát khỏi anh thì anh lo gì, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Lập thở nhẹ một hơi, anh kéo cậu xuống, nhìn sâu vào mắt cậu, nói lời câu dẫn. "Kèo thơm... mà em lại yếu sinh lý, tội nghiệp thật a."

Trung ấn mạnh môi vào môi Lập ngay sau khi anh nói xong câu đó như kiểu hăm doạ anh, thế rồi Lập cũng quàng tay kéo cậu xuống để cùng cậu hoàn thành nụ hôn. Anh chủ động đưa lưỡi sang trước, cậu cũng dùng lưỡi của mình chào đón vị khách quen thuộc.

Hai cái lưỡi quấn lấy nhau, va chạm tạo ra một loại âm thanh kích thích.

Trung là người dứt nụ hôn ra trước vì cậu biết cậu đang dần rút hết khí oxi của đối phương. Chuyển dần nụ hôn xuống cổ anh, cậu kéo anh ngồi dậy, để dễ 'làm việc'. Lập ngửa cổ ra cho đứa học sinh hôn hít, anh không quên dặn dò y hệt như những lần trước. "Làm ơn... đừng để lại dấu... Tôi phải... đi dạy vào sáng mai a."

Lần này Trung hư hơn mấy lần trước, Lập ''Ưm'' một tiếng nhẹ trong miệng vì cảm nhận được cậu mút mạnh lên da cổ mẫn cảm của anh, vị trí đó chắc chắn sẽ có dấu. "Trung, em hư hỏng... Stop!!!"

Lập bây giờ nói cũng như không. Trung làm như vậy hai ba vị trí, đây là một hành động yêu thương thôi. Dựa cầm lên vai anh, cậu đưa tay ra sau bóp lấy mông anh một cái rồi thì thầm. "Người ta sẽ biết thầy đã có chủ."

"...Tôi là giáo viên, làm ơn đi." Anh đỏ mặt, đặt tay lên hai vai cậu.

Trung kéo cái áo sơ mi của anh tuột sang hai vai rồi hôn lên vai anh, hai tay thì lại chịu trách nhiệm sờ mó từ lưng anh trượt xuống mông. Lập lần đầu tiên cảm thấy cả người tê liệt như vậy. Đây là loại cảm giác gì đây? Thật ma mị...

Anh hơi giật mình vì cái áo ba lỗ trong bất ngờ lại lỏng đi. Cậu cởi từ lúc nào không biết. Trung giật phăng cái áo của Lập ra khỏi người anh, thằng bé làm thật mạnh bạo, lúc thì ôn nhu lúc thì cường bạo như vầy. Cậu muốn làm gì đấy?

Trung ngậm ngực anh, dường như đây là điều cậu mong chờ. Nhìn cậu thật hạnh phúc, như một đứa trẻ đang bú sữa. Dễ thương hết sức.

"A-ah... đừng cắn..." Anh rên rỉ, tay xoa lấy mái tóc đen của cậu, cũng có dùng lực ấn nhẹ đầu cậu vào ngực mình.

Trung chuyển sang khuôn ngực bên kia, tay lại nắn bóp ngực bên này. Lập run người vài cái, anh mỉm cười. "Thằng bé này, em mút mạnh như vậy, còn cắn nữa... Thể hiện cái gì a? Yếu sinh lý thì cứ yếu sinh lý, cần gì ra vẻ mình 'mạnh' chứ."

Cậu biết mình bị chọc, đầu liền bốc khói, cố tình mút mạnh một cái làm nam nhân vừa chọc ghẹo ưỡn mình rên lớn. Cậu lườm anh một cái như ý ''Để yên em làm việc, không thì em cho thầy khỏi xuống giường''.

Lập rõ ràng không tin Trung mạnh, anh cười, thách thức tiếp. "...Ah... chỉ được giây phút đầu thì em cứ dành sức cho 30 phút sau, chứ yếu xìu thì tội cho tôi lắm..."

Mắt nổi đom đóm, cậu có lòng tự ái rất cao a. Dừng lại như không muốn làm nữa.

Lập kéo Trung lên, dành cho cậu một cái hôn thật nồng thắm, anh hôn nhẹ lên cổ cậh xem như xoa dịu. Cậu đẩy Lập nằm xuống giường rồi bắt đầu trườn môi xuống bụng và xuống giữa chân anh.

Cậu cởi bỏ cái quần ngắn của anh rồi cởi luôn cái quần nhỏ màu trắng đi. Liếm môi một cái, cậu liếc nhìn nơi tư mật tuyệt đẹp của anh. "...Chà chà, đẹp quá đi ah."

Anh cười ngượng, đưa tay che vùng quý nhất trên cơ thể lại. "...Làm gì thì làm đi, còn nhìn nữa..."

"Haha, được được."

Trung nằm sấp xuống, thảnh thơi kề môi hôn lên 'tiểu Lập' của Lập làm anh khẽ rên. Trung liếm thứ chất nhờn rỉ ra nơi đỉnh đầu, mùi vị thật tuyệt vời, là mùi vị của nam nhân. Cậu thè lưỡi, quét một đường lên đó. Huỳnh Lập tay liền xiết chặt lấy ga giường, những ngón chân co lại, một dòng điện làm anh mềm nhũn người ra.

Cảm giác cậu cứ mút liếm như thế này làm anh nhớ đến cái lúc hai người trốn trong nhà vệ sinh, làm hành động giống hệt kiểu này. Lúc đó anh thật sự không kiềm được lòng a, rên thật lớn, không biết có ai nghe thấy không nữa...

"Uh-Uhhh..."

"Thầy đang nhớ ai thế hả?" Trung thấy mặt anh vừa phiêu vừa lơ đãng, hưởng thụ mà đầu óc cứ đi đâu nên ngóc đầu dậy hỏi.

Huỳnh Lập đưa tay xuống, xoa đầu cậu, cười ngọt ngào. "Là em."

Cậu lườm yêu anh rồi lại cúi đầu làm chuyện của mình.

Lập cảm thấy lưỡi của Trung đang dần đi vào trong người anh. Mềm mại và ấm nóng... Ma sát xung quanh hang tư mật làm anh kích thích tột độ, bật tiếng rên thật sự. Như con rắn, ra vào nơi cửa anh một cách uyển chuyển, đầu lưỡi cong lên chạm đến đâu đó làm anh tê liệt.

"T-Trung ah..."

Lập nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm, tâm trí lại chỉ hiện lên hình bóng của một người, anh phải gọi tên người đó. Nhiệt trong người anh nóng dần lên, cảm thấy như trong những ngày hè vậy, nơi ấy đang được kẻ chăm sóc làm cho ngứa ngáy, khó chịu làm sao. Anh muốn hơn nữa...

"Nữa... ưm... Trung..."

Nghe Lập rên rỉ, Trung phát nóng, cậu gần như có thêm động lực để chăm sóc anh ghê gớm hơn. Lưỡi cậu ra vào rồi rút ra ngoài mút sạch lấy chất nhờn rỉ ra thật nhiều, sẵn giữ lấy hai chân anh, mút mạnh lấy hoa hồng của anh làm anh rướn mình vì khoái cảm.

"Ư... ưm..."

.

.

.

1 tiếng sau...(Au: cánh hoa úa tàn😂)

Lập khẳng định mình đã kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm làm anh như vừa mới tắm ra vậy. Điều đó làm anh càng trở thành một món ăn ngon hơn nữa. Trung lại nằm lên người anh, muốn làm chuyện đó lần thứ ba.

Anh thề anh đã ra rất nhiều lần, anh không kiềm chế được, bây giờ tìm đâu ra 'nước' để tiếp tục cuộc chơi với cậu? Được rồi, cái miệng hại cái thân, anh đáng ra không nên chọc cậu yếu sinh lý mà.

"Quang Trung, tôi van em... tha cho tôi... Tôi mệt lắm rồi..." Anh vừa thở vừa cố đẩy kẻ dính với ngực anh ra.

"...Nah, papa thích đùa. Tiếp tục nào."

"No, pleaseeeeeee~ Ahhh... Quang Trunggggggg..."

Mẹ cậu mà biết cậu ở đây làm chuyện này với anh mà không lo học hành...

...chắc sẽ giết anh mất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro