chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Ngọc Lập ngồi một mình trong phòng giáo viên, anh đỏ mặt đỏ mày vì mớ ký ức ướt át đêm qua cứ lượn qua lượn lại trong đầu. Lần đầu tiên của anh... không ngờ bị lấy đi mạnh bạo như vậy, hơn nữa kẻ lấy đi lại là nam nhân.

"Huỳnh Lập!!"

Anh giật mình nhìn ra cửa, cái nữ nhân quen thuộc vừa gọi tên anh thật gấp gáp. Khẽ chau mày, anh ngạc nhiên. "Cô làm gì ở đây vào giờ này?"

"... biết anh trống tiết,nên mới đến đây." Cô Hồng mỉm cười,mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống.

Huỳnh Ngọc Lập lại càng sững sờ hơn."Sao lại tìm tôi? Cô có chuyện gì à?"

"Anh sao vậy? Em nghĩ giữa chúng ta có cái gì đó không ổn... sao đêm qua anh không trả lời tin nhắn của em."

"...Cô Hồng, tôi... tôi đã nói rõ ràng rồi mà! Chúa ơi, làm ơn chấm dứt mối quan hệ này."

"Tại sao??! Chúng ta rất tốt mà."

"...Tôi... không được. Cô và tôi không hợp nhau đâu." Anh đứng dậy,nhấc mông khỏi ghế, rồi bước đến gần cô Hồng. "Tôi đã nói trước đây vài ngày mà,còn nữa, chúng ta không nên nói chuyện yêu đương ở đây...?"

Cô Hồng giữ chặt tay Lập, bất ngờ nhìn vào mắt của anh ấy, rồi nhỏ giọng đủ hai người nghe. "Em nghe đồn... giới tính của anh có vấn đề?"

"C... Cô nói điên khùng gì vậy? Buông tôi ra."

"Chắc chắn thằng bé họ Trần gì đó lây bệnh cho anh rồi. Lập, hãy nghe em, anh cứ bình tĩnh... em sẽ bảo vệ anh khỏi thằng bé đó."

"Bệnh hoạn cái gì chứ?" Anh giật tay ra,mặt khó chịu. "Quang Trung em ấy cũng là con người mà! Giới tính em ấy ra sao thì có liên quan gì đến cô?"

"Lập, anh phản ứng mạnh hơn em nghĩ." Cô Hồng lại giữ chặt cổ tay anh một lần nữa, và dường như lần này là giữ mạnh hơn lần trước. Mắt lia sang nét mặt của anh, cô Hồng nghiêm giọng. "Anh đừng nói là...vì nó mới bỏ rơi em."

"...Cô Hồng!!! Cô làm gì vậy?"

Cô Hồng ấn Lập ngồi xuống ghế, rồi cuối xuống cưỡng hôn anh.

Lập nhăn mặt né ra ngay, anh hét lớn. "CÔ LÀM GÌ VẬY???"

"Anh đang giận em về cái gì...?" Cô Hồng cười."Nên mới như vậy đúng không? Haha,trẻ con quá đi."

"...Không, tôi muốn chia tay là thật!!! Để tôi yên!!!" Lập thật sự muốn ra tay nhưng cô Hồng là phụ nữ nên anh không muốn phiền phức.

Lập nói vậy, cô Hồng lần nữa lại trừng mắt."Vậy thì anh nói lý do chia tay đi! Em chưa bao giờ nghĩ anh bệnh hoạn. Đừng làm em thất vọng. Huỳnh Lập, em yêu anh....và em biết, anh cũng yêu em."

Anh chưa kịp mở miệng nói gì, cô Hồng leo lên ghế lần nữa bất ngờ cưỡng hôn lấy anh, làm anh phản ứng không kịp.

Mùi này...không phải là hương thơm quen thuộc của Trung.

Không ngọt ngào như vị đầu môi của Trung...

Anh bất ngờ thấy muốn nôn ra,thật là khó chịu. Mắt đưa xung quanh, anh lia mắt ngang cửa sổ, liền trông thấy gương mặt đau buồn của kẻ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào... nhìn thẳng vào mắt anh.

Khốn nạn, sao Trung xuất hiện lúc này... nó hiểu lầm anh mất.

Anh vừa đẩy cô Hồng, dứt được nụ hôn với cô ấy ra, đã thấy bóng Trung biến mất khỏi đó... cảm giác bấy giờ là hoảng sợ, anh đứng thẳng dậy muốn bỏ ra ngoài nhưng cô Hồng lại nắm và kéo cổ tay anh lại."Anh làm gì vậy???"

Lập bực bội, máu sôi lên não, anh vung tay một cái làm cô ấy té xuống đất bất ngờ đến mức đứng hình....

"Đã nói là chấm dứt!!! Đừng có nhây như vậy!!!!"

Nói nhiêu đó, anh ấy đã vội vã bỏ ra ngoài. Cô Hồng đưa mắt nhìn theo, rồi cũng nhanh chóng hoàn hồn.

Huỳnh Lập chạy ra ngoài, nhanh chóng tóm được đứa trẻ đang bước nhanh đi đến phía cầu thang. Anh hối hả giải thích. "Không phải như em nghĩ đâu."

"..." Nó hất tay anh ra, nét mặt đầy đau khổ.

Anh nắm lấy cổ tay của nó, kéo nó lại ôm thật chặt."...Tin tôi đi! Tôi chỉ có mỗi mình em thôi!!"

Nó gần như sắp khóc, tim nó vỡ ra. Nó đánh tay lên vai anh, rồi cất giọng nghèn nghẹn."Thầy vi phạm hợp đồng!!! Đừng có ôm em!!!"

Lập thấy rất sợ, anh xoa xoa lưng nó, rồi anh kéo nó lên thẳng tầng thượng...quên bén mất việc nó đang cúp tiết....Lên đến nơi, anh hết sức, cố gắng giải thích mọi chuyện cho nó hiểu. Đây là một hiểu lầm. Anh bây giờ chỉ có mỗi mình nó, không hề trao tình cảm cho ai nữa.

May mắn thay, nó hiểu....và nó ôm lấy anh, cảm thông. Anh xiết lấy tay nó...thật sự là làm anh thót tim, Trung mà không hiểu chuyện thật....chắc chết anb mất.

"...Bà ta làm gì thầy nữa?" Nó lo lắng, đưa tay sờ mặt anh.

"Không gì, chẳng qua là cô ấy không chấp nhận chia tay, rồi....hôn sơ sơ thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu."

"Làm ơn đi....thầy làm em đau tim chết..." Nó rưng nước mắt, dẫu biết là anh không có chủ động trong chuyện ban nảy, nhưng nó vẫn rất rất khó chịu."...Em sợ thầy trống tiết buồn nên mới chạy xuống, ai ngờ lại thấy cảnh như vậy. Em còn tưởng...."

"Tôi chỉ yêu mỗi mình em thôi,đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa. Chúa ơi,em làm tôi rất lo sợ."

"Anh đùa đấy à? Huỳnh Ngọc Lập?" Cô Hồng đã chạy theo từ lúc đầu, bây giờ cảnh tượng của hai chàng trai trước mắt lại làm bà ta cảm thấy rợn người. Một cái ôm ấp, nắm tay thôi....bà cũng kì thị nó. Thật đáng kinh sợ.

Huỳnh Lập chau mày."Cô Hồng...?"

"...Cái thằng nhỏ này, mày bệnh hoạn thật mà!!!!" Thay vì mắng Lập, bà ta lại lao vào tóm cổ áo Trung xách lên mà mắng mỏ. Đôi mắt bùng cháy như thể sắp phun trào một cơn giận lớn. Nhưng mà nói là thế thôi chứ bà ta là nữ nhân làm sao mà xách nổi Trung.

"...Cô Hồng!!! Bỏ thằng bé ra!!!" Lập đẩy mạnh cô Hồng ra, rồi ôm lấy Trung."Đừng làm tổn thương thằng bé!!!"

"Chúa ơi, chúa ơiiii!!!" Cô Hồng gần như hét lên, bà quát lớn. "Anh làm em cảm thấy thật kinh tởm, Huỳnh Ngọc Lập!!!! Cái đứa này...là nam!!! Là nam nhân!!! MỐI QUAN HỆ NÀY LÀ CÁI QUÁI GÌ ĐÂY???"

Trung nhếch môi. "Chúng tôi yêu nhau, cô biết rồi đó? Giờ thì muốn làm gì đây??"

"Mày sẽ phải rời khỏi trường!!! Đây là mối quan hệ đáng phải đưa cho nhà trường xử lý!!!" Bà ta quay lưng, bước nhanh đi, nhưng chợt khựng lại....điều đó cũng đồng nghĩa việc Lập cũng bị sa thải.

Bà ghét Trần Quang Trung.

Nhưng bà yêu Huỳnh Ngọc Lập.

Sao bà làm điều đó được??!

"Cô Hồng, cô đã biết rồi...tôi không mong gì hơn. Cô muốn làm gì cũng được. Nhưng tôi mong cô hiểu rằng, tôi yêu đứa trẻ này thật sự...là tình cảm trên các mối quan hệ bình thường. Mặc kệ cô làm gì... Tôi và Trhng vẫn là tình nhân. Chúng tôi không bệnh hoạn, cô hãy nắm rõ điều này."

"Huỳnh Lập, tại sao??? Em không thể cho anh cái gì??? Cái thằng ranh này....thì được cái gì???"

"...Tôi xin lỗi, cô Hồng. Tôi không muốn mang tiếng là đàn ông ăn hiếp phụ nữ, chào cô."

Lập cúi đầu.

Thái độ này....làm cô Hồng tê liệt, nhìn rõ bàn tay Lập đang đan vào bàn tay của Trung.....Vừa cảm thấy mình đáng thương vì tình yêu của mình cuối cùng bị một nam nhân cướp đi, bà đã yêu Huỳnh Lập như thế nào.....sao lại thê thảm như thế này....

Bà vừa buồn, vừa muốn trả thù....

Trong đầu bà, Lập và bà mới là tình yêu....bà không thích tam giác tình. Bằng giá nào đó bà sẽ loại bỏ Trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro