chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Trung, cái đứa trẻ đó... anh trách nó rất nhiều. Nó làm bao nhiêu chuyện rồi để lại một mình anh, rời đi một cách nhanh gọn để lại cho anh chỉ  là một bức thư còn không bằng một mặt chữ với bao nhiêu ký ức bị xé toạt.

Anh với nó... tại sao yêu nhau đến mức này rồi để bây giờ chia cắt mới vài ngày anh đã chịu không nổi.

Anh muốn tìm nó, muốn ôm nó, muốn hôn nó. Anh muốn có nó bên cạnh.

Rót rượu ra ly, Lập chưa bao giờ ở nhà vào buổi tối mà uống rượu, anh thừa biết mình có một sấp bài để chấm cho lũ học sinh, nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ, anh không thể làm. Tâm trạng anh đang rất tệ.

<<Papa, em thừa biết là mình rất sai luôn, khi mà bỏ đi như vậy. Nhưng thầy biết, em làm vậy là vì thầy... Mẹ em không để yên cho thầy nếu em cứ lảng vảng bên cạnh thầy.

Em thừa nhận, mình tồi tệ, làm trái thật nhiều lời hứa với thầy...Thầy nghĩ em đồi bại, hay khốn nạn ra sao cũng được. Điều đó là thật!

Papa, em rời khỏi đây, không biết khi nào mới có thể trở về. Nhưng khi em trở về, em nhất định sẽ tìm được thầy, muốn thấy thầy hạnh phúc với ai đó. Đừng tốn nhiều thời gian...vì một đứa không ra gì như em.

Papa, em yêu anh.>>

"Cái đứa ngu xuẩn." Anh nhếch khoé môi, cười một nụ cười khinh bỉnh. Đưa tay hất ly rượu vào tờ giấy trắng trên bàn làm nó ướt đẫm thay vì hất vào mặt của Quang Trung cho nó tỉnh ra.

Anh cầm nguyên chai rượu lên, kề môi uống thật nhiều... Rồi dứt mạnh ra, thở mạnh, đôi mắt động nước mắt đầy sự căm giận.

Hợp đồng giữa anh và nó không phải để làm cho vui thôi, anh muốn nó ký, ý chính là muốn nó hứa làm những điều trong đó... thế mà cuối cùng cũng không được.

Anh vô dụng, không thể giữ bên mình người mình yêu thương. Là anh đáng trách nhất.

______________________________________

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấp thoáng đã là một năm...

Mối tình của anh và nó dường như đã được đặt dấu chấm hết sau cái ngày nó ra đi.

Có một khoảng thời gian, anh không tránh được những lời đồn, và sự trách móc từ phía nhà trường, một dàn giáo viên chỉ vào anh mà mắng mỏ. Nhưng sau đó không lâu, anh đạt được danh hiệu giáo viên giỏi nhất trên 5 thành phố... Hiệu trưởng cũng lấy đó làm cớ cho anh 'lấy công, chuộc tội'. Vậy là... chuyện của anh được người khác lãng quên thật nhanh đi.

Bạn bè cùng thời với Trung bây giờ đã là thời điểm sắp tốt nghiệp ra khỏi ngôi trường này rồi, vài ngày tới là ngày lễ tạm biệt...có khi nào, Trung đang học ở đâu đó cũng có thể sẽ ra trường rồi mau chóng trở về với anh không?

Không, nó vừa chuyển sang nước ngoài, chắc sẽ tìm hiểu ngôn ngữ và những thứ bên đó trước, rồi mới thích nghi và bắt đầu học lại năm cuối từ năm sau. Vậy...là năm sau, khi tốt nghiệp xong nó sẽ về với nàng.

Anh sẽ đợi... nhất định là vậy.

"Thầy Huỳnh, thầy học đàn bao giờ vậy...?" Bà cô Hồng bất ngờ xuất hiện ngay trước cửa phòng thanh nhạc vắng người, trong phòng chỉ có một mình anh và cây đàn piano cùng một vài nhạc cụ, vật dụng linh tinh xung quanh...

Huỳnh Ngọc Lập không biết nên nói gì, hơn một năm nay anh vẫn một mặt lạnh với bà ấy. Anh không muốn tiếp xúc thân mật với nữ nhân này....thật là khó lườm.

"À...chẳng qua là rảnh rỗi, ghé sang đây nghịch một chút."

Cô Hồng bước vào, anh liền ngồi dậy khỏi ghế....Một cái cuối đầu rồi rời đi, cô Hồng còn chưa kịp nói thêm lời nào. Anh cảm thấy nhẹ nhõm, thật sự mọi thứ rất cứng cáp khó chịu khi ở bên bà ấy.

Anh bước chân đi trên dãy hành lang quen thuộc, ngày nào đó nó bám đuôi theo anh, từng bước chân hôm nay lại chỉ có mỗi mình anh và những bóng dáng lướt qua lướt lại của những học sinh. Thật là đơn độc.

"Uchh!!!"

Sấp giấy trên tay anh rơi xuống, thật là bất cẩn. Thở dài, cuối người xuống định nhặt lên, anh lại giật mình vì một bàn tay đã gom hết giấy trước khi anh chạm vào.... chầm chậm anh ngước mặt nhìn kẻ đã nhặt hộ anh rồi liền giật mình kinh hoàng....hai mắt trợn tròn lên.

Trung mỉm cười thật tươi tắn, đỡ anh đứng dậy, rồi nó đưa sấp giấy vừa rơi ra trước mắt anh. "Thầy làm rơi."

Anh xúc động, ngạc nhiên tột độ vì hình bóng của nó, anh đứng hình, tê cứng chân tay tại chỗ trong vài giây."Q...Quang...Trung...?"

"...T...thầy ơi?"

Anh hơi tỉnh hồn lại vì giọng nói bất ngờ thay đổi thật lạ. Chớp chớp mắt...Hình bóng Trung tan biến đi mất, thay vào là một nam sinh lạ nào đó đang đưa sấp giấy trước mắt anh, cậu ấy và hai người bạn của cậu ấy nhìn anh với đôi mắt khó hiểu. "Thầy làm rơi...!?"

"...À....à! Thầy xin lỗi, làm phiền em quá. Thầy thật là bất cẩn."

"Dạ không có gì."

Anh nhận sấp giấy, quay lưng bước đi vài bước lại chợt giảm tốc lại...Không biết anh bị cái gì nữa, cái này là hiện tượng gì? Giữa ban ngày ban mặt lại bị quáng gà như thế...thật là bất cẩn.

"Thầy ấy vừa gọi tớ là gì vậy? Quang Trung đúng không? Là anh Trung khối trên à? Nghe đồn anh ấy đã chuyển đi rất lâu rồi mà."

"Suỵt...khẽ thôi, cậu không biết gì sao! Một năm trước anh Trung hẹn hò với thầy ấy, nên mới bị bắt chuyển đi. Tưởng là thầy ấy đã có bồ mới? Hoá ra còn tưởng nhớ người xưa đến vậy à?"

"Ôi chúa...!!! Thật à...??? Họ đều là nam nhân!!! Hoá ra thầy Huỳnh thích gu tuổi trẻ nhỉ??"

"Nghe nói anh Trung là kẻ thứ 3 xen vào cô Hồng với thầy Huỳnh..."

Huỳnh Ngọc Lập xiết chặt mấy tờ giấy trong tay, anh quay mạnh mặt lại. "Ai nói với mấy em những điều đó???!"

"Ah!!! K... không có gì!!! Em có nói gì đâu thầy!!!" Đứa nam sinh vừa tám chuyện lập tức lạnh sống lưng, nắm tay đứa bạn mình lôi đi.

Lập không muốn ai nói xấu về nó, đặc biệt là những điều không đúng sự thật...anh chắc chắn những điều họ đang nói, bắt nguồn từ miệng cô Hồng.

Cái nữ nhân đó...quả thật là tính tía lia. Chẳng ra dáng gì cả, chỉ được cái vẻ ngoài...Con người thật của bà ta thật đê tiện.

...Anh sợ, có ngày bà ta lại bày trò gì đó bắt anh trở lại với bà ta. Hy vọng, Trung sẽ trở về không lâu sau đó, sẽ tìm anh, rồi bảo vệ anh, hai người có thể cùng nhau chóng trả lại mọi ý kiến của xã hội mà.

Điều đó cần phải có hai người, bây giờ chỉ có mỗi mình anh....cơ bản là không làm gì được.

Quang Trung à, từ khi em rời đi, tôi đã một năm không ăn ngon ngủ sâu...Tôi cảm thấy rất đơn độc. Em nói tôi hãy tìm một người mới. Nhưng em lại không biết được...không ai có thể thay thế cho em.

Tôi sợ, em đã gặp ai đó....xinh đẹp hơn tôi, son phấn, váy ngắn quần ôm...Sợ em trao tình cảm cho ai đó, quên mất tôi. Sợ em ở bên đó vui vẻ, quên mất việc phải trở về nơi này, nơi tôi chờ em.

Tôi sợ nhiều điều lắm, hơn cả vạn điều.....Nhưng em biết, điều tôi sợ nhất là cả đời lạc mất em.

______\\\\_______

"...Năm nay là năm cuối. Bác muốn những điều tốt nhất cho cháu, thời gian qua cháu làm rất tốt, thành tựu của cháu thật đáng làm bác nở mày nở mặt...Vậy, cháu đã chọn được con đường mình sẽ đi chưa?"

"....Bác, cháu muốn theo ngành giáo dục."

"Muốn làm giáo viên à??"

"Vâng ạ. Hơn nữa... cháu muốn quay về nước, thực tập ở đó."

Trung đứng dậy khỏi ghế sofa, nó cuối chào bác mình, rồi cùng cuốn sách rời khỏi phòng khách.

Bước ra khỏi phòng, nó thở ra một hơi. Mắt đầy quyết tâm. "Em sắp làm được rồi, sự cố gắng của em...là vì thầy. Huỳnh Lập, em rất nhớ thầy. Em tuyệt đối sẽ tìm thầy."

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro