chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao vậy?

Bạn bè chung lớp với nó, đã ra khỏi trường tròn hai năm. Anh vẫn chờ nó, một tấm lòng chung thuỷ không đổi dời...5 năm trời, tại sao anh không thể có nổi 1 tin tức gì từ nó?

Nó không nhớ anh, nó quên anh rồi hay sao? Chẳng lẽ đã có người tình ở bên nước ngoài, nên không muốn về đây với anh nữa. Cũng phải, xã hội bên đó không phức tạp như ở đây, chắc nó tự do yêu thoải mái khiến cho hình bóng của anh lu mờ rồi.

Tính tới tính lui, nó nhất định là phải về từ năm trước...Vậy mà kéo dài thêm một năm nay vẫn để anh bơ vơ như vậy.

Phải chăng là điều anh sợ nhất đã diễn ra?

Bàn tay Lập uyển chuyển di chuyển trên từng phím đàn piano, anh thả từng mảnh hồn của mình vào từng nốt nhạc mình tạo ra, nhẹ nhàng cất giọng hát ngọt ngào trong gian phòng thanh nhạc không có bóng người.

"Sợ nhất là khi không khí bỗng trở nên tĩnh lặng...

Sợ nhất khi bạn bè bất ngờ quan tâm...

Sợ nhất là khi hồi ức tràn về đau thắt tâm can.

Sợ nhất là khi bất chợt nghe được tin tức của em..."

Mắt anh long lanh, chợt đượm buồn, từng mảnh ghép của ký ức đang thay nhau ùa về... anh thấy thật cô đơn, lạnh lẽo, hình ảnh lúc đứa trẻ đó đến bên anh và hình ảnh lúc đứa trẻ đó bị tách khỏi anh. Đau đớn làm sao!

Bạn bè trước đó cũng rất quan tâm đến anh, vì họ biết anh đánh mất nó. Thời gian sau xung quanh anh chẳng có ai cả, anh đã dần trở nên ít nói, ít tiếp xúc với mọi người, không khí quanh anh luôn yên tĩnh khi thiếu vắng dáng của Quang Trung.

Anh cũng chợt hình dung ra trong đầu, nếu như một ngày nào đó anh nghe được tin tức gì đó từ nó, như là... nó có người mới, sẽ không trở về... thì chắc anh sẽ tiều tuỵ đến mức khó coi mất.

Anh yêu nó quá nhiều.

"Bỗng nhiên lại thật nhớ em.

Em đang ở nơi nào?

Đang hạnh phúc...

... hay là đang buồn phiền...?"

Anh nhớ nó quá....

Nước mắt cứ theo từng lời hát sầu cảm của anh mà chảy dọc xuống cầm...

Anh đã quen rồi, cảm giác này... ngực trái nhói không thể tả được, mỗi lần trải qua anh điều rất khó chịu, không thể thở nổi. Nhưng mà... nhiều lần trải qua, anh cũng dần quen.

"Bỗng nhiên lại thật nhớ em...

Ký ức vô tình trở nên sắt nhọn...

... ánh mắt cũng dần trở nên mơ hồ."

Huỳnh Lập ấn những phím đàn cuối cùng, lại chợt ngây người nhìn ra cửa khi trông thấy nam sinh quen thuộc đang đứng nhìn vào với đôi mắt thông cảm.

À, Quỳnh Lý... cậu này ở lại lớp tận 2 lần liên tiếp, thi trượt thôi. Cậu này là người nhiều lần an ủi anh khi anh nhớ đến người xưa, anh mến cậu ta hơn ai hết trong cái trường này.
"Em tìm tôi hả?" Lập mỉm cười.
"Thầy có thói quen chui vào phòng thanh nhạc khi có thời gian rảnh bao giờ vậy? Đã thế còn biết hát... !" Quỳnh bước vào, cậu khâm phục, giọng hát Lập làm cậu chết đứng ngoài cửa từ đầu đến giờ, không lên tiếng được.
"Nghịch tí thôi." Huỳnh Ngọc Lập quả là mỹ nam hoàn hảo, tài sắc vẹn toàn mà lại khiêm tốn quá mức. Quỳnh Lý hôm nay có gì đó vui lắm, bước lại gần anh, rồi hí hửng.
"Thầy ơi, nghe nói... đã vào tuần của mấy thực tập sinh hả thầy? Thầy hiệu trưởng vừa bảo em tìm thầy đi xuống nhận thực tập sinh."
"Đúng rồi."
"Mỗi giáo viên giỏi được giao thực tập sinh riêng hả thầy? Nghe nói chỉ có một thực tập sinh được thầy hướng dẫn."
"Một hoặc nhiều, tuỳ vào trình độ của thực tập sinh có hợp với giáo viên không nữa. Trình độ Anh Ngữ nếu ổn, thì tôi sẽ tận tình hướng dẫn luôn, còn không tôi sẽ chuyển người đó cho giáo viên khác."
"...Chà chà, căng nhỉ? Mà chắc không sao, 'người ta' là du thực tập sinh."
"Thế thì ổn, tôi sẽ xuống phòng hiệu trưởng ngay. Em gặp rồi à?"
"Em cá là thầy phải mua một túi khăn giấy to ."
Anh nhíu mày. "Làm gì?"
"... Thì em nói thế."
"Cái cậu này, hôm nay ra vẻ kì bí vậy? Giấu diếm tôi cái gì đây?"
"Thầy cứ xuống đi, em theo thầy, hí hí! Thầy hiệu trưởng đang chờ."
Lập lắc đầu khó hiểu, rồi anh cùng Quỳnh Lý rời khỏi phòng thanh nhạc. Xuống dưới gặp hiệu trưởng nhận thực tập sinh.
___
"Thầy Huỳnh, thầy đến rồi... ?" Thầy hiệu trưởng xoay cái ghế lại, nhìn Huỳnh Ngọc Lập, nam giáo viên vừa bước vào phòng.
"Well? Thực tập sinh của tôi đâu ?"  Anh đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi cười nhẹ với thầy hiệu trưởng.
"Xin lỗi thầy, tôi vừa nhờ cậu ấy đi lấy chút sách bên thư viện, không biết có biết đường mà lấy không? Làm phiền thầy nhỉ? Cậu ấy mặc áo sơ mi màu đen, có mang thẻ thực tập ở trước ngực."
"Rồi rồi, tôi hiểu rồi, không sao!" Huỳnh Lập cúi người. "Vậy... tôi sang thư viện ?"
Ông thầy hiệu trưởng mặt có vẻ hơi nghiêm túc, cẩn thận nói với anh những lời khó hiểu. "Ừ, mà thầy Huỳnh nè, tôi hy vọng giữa thầy và thực tập sinh giữ mối quan hệ chừng mực tốt đẹp."
Anh nhíu mày nhìn thầy hiệu trưởng rồi cũng khó hiểu quay lưng đi, nói như vậy là ý gì?
Lập bước vào thư viện, anh nhìn xung quanh rồi bắt đầu đi tìm thực tập sinh của mình, giúp đỡ.
"Thầy Huỳnh."
Nữa... lại bám đuôi nữa rồi.
Lập cố bước chân nhanh lờ đi nữ nhân ở phía sau lưng đang bước theo sau gọi tên anh um sùm. Nhưng mà... đây là thư viện.
(Au: mé, con bánh bèo này)

Anh khổ sở quay mặt lại, thái độ khó chịu. "Ôi cô Hồng, làm ơn... đây là thư viện. Giữ im lặng."
"...Anh né tránh em ngày ngày như vậy là ý gì đây?" Bà cô Hồng nắm cổ tay anh, lôi vào một kệ sách, nói chuyện riêng.
"... Chậc, tôi có nên nói cô mặt dày không??! Đã nói là đừng làm phiền tôi nữa!"
"... Anh làm sao vậy???"
"Buông tay tôi ra!!!"
"Huỳnh Ngọc Lập!!!"
"Buông ra!!! Tôi la lên đấy!"
"Em muốn nói chuyện mà!!!"
Lập đang giằng co với bà cô Hồng thì chợt bất ngờ vì cái kệ sách ngay bên cạnh cô Hồng ngã đè lên người bà ấy, làm bà ta đau điếng, bị đè nặng trên đống sách...
Bà ta chắc là còn đang hoang mang nên không có động tĩnh gì dưới đống sách, hoặc là đau quá cử động không nổi.
Lập còn đang bất ngờ liền bị ai đó nắm chặt lấy cổ tay, lôi đi sang chỗ khác, cảm giác đó, rất quen. Một nam nhân có bóng lưng quen thuộc, mặc sơ mi và quần jean đen... đang kéo anh ra khỏi khu vực đó.
Anh đứng đối diện với nam nhân đó trong một dãy kệ sách nào đó, tay chân anh bủn rủn, nước mắt lưng tròng... Anh vừa bất ngờ, vừa cảm thấy vui sướng, vừa thấy tim nhói mạnh... Là cảm xúc thật sự rất hỗn loạn.
Trung nhìn sâu vào đôi mắt của nam nhân thân thuộc hơn 5 năm không gặp, tim nó đập rộn rã, nó vén tóc anh sang một bên, rồi mỉm cười nhẹ làm tim ai đó xuyến xao.
"... Chào Papa, em là thực tập sinh của thầy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro