chap 31(H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đ...đây là toàn bộ... nội... nội dung."

Lập đặt một tờ giấy mỏng lên bàn, anh tránh tuyệt đối nhìn vào mắt đối phương, anh thật sự rất ngại, người ta thay đổi thật nhiều, nhìn rất khác so với ngày xưa....

Không thể tin được, một nam sinh ngô ngố đáng yêu của anh giờ lại là nam thực tập sinh đẹp trai, quyến rũ, lịch lãm như vầy đây... Làm sao anh tin nổi? Thời gian đúng là thay đổi người ta quá mà!

Ấy mà đâu cần thay đổi lố như vậy, nhìn nó thật là lạ lẫm.

Trung chống cằm, nghiêng đầu nhìn nam giáo viên mỹ nam trước mắt, không hề có ý quan tâm đến tờ giấy gì đó, nó cười quyến rũ, say đắm nhìn anh. Lập đỏ mặt đỏ mày quay mặt đi, lụi hụi bước sang chỗ khác...

Nó cong môi, cười."Papa, nhìn vào em này."

Trung đứng dậy, cười khúc khích, tiến đến gần Lập từ phía sau, rồi tóm lấy tay anh, bế bổng anh lên, đặt lên cái bàn đó rồi nó chen chân vào chính giữa hai chân anh. Nhìn thẳng vào mắt anh với ánh nhìn trêu ghẹo.

"Papa, thầy sao vậy? Không vui khi thấy em về hay sao? Nhìn em đi."

Lập cúi mặt không muốn trả lời do đang xấu hổ, nó liền tiến đến hôn nồng nhiệt lên đôi môi đỏ mọng của anh. Lập biết nó thừa nước đục thả câu, nên đưa tay chạm vào vai nó... đẩy nhẹ nó ra.

"... Kh... không được như vậy a! Đừng mà."

"...Có ai đâu. Phòng giáo viên bây giờ vắng lắm a~" Trung ranh mãnh, nó đưa tay lên ngực anh bóp bóp.

"...Quang Trung!!!" Lập nhíu mày. "Đây là trường, đừng."

Nó liếm môi, kéo gần anh lại. Thỏ thẻ. "Bao nhiêu năm không gặp, vẫn thấy thầy rất quyến rũ. Thật là muốn..."

Anh rợn người, rên một tiếng vì bàn tay hư hỏng của nó chọc ghẹo đường cong của anh. Lập căm phẫn, muốn mắng nó một tiếng nhưng mỗi lần nhìn thẳng đến gương mặt nó... anh cảm thấy rất ngượng. Nó lạ quá.

Trung ấn môi vào môi anh lần nữa, nó có thể rất nhớ mùi vị này, anb cũng vậy... Lập nhắm mắt lại, đáp trả nhẹ nhàng.

Trung mỉm cười ranh mãnh. "Tối nay nhà em không có người, cha mẹ đều đã về quê thăm bà con, em không thể về nhà. Liệu... thầy có thể cho em ở nhờ? Em thề sẽ không làm gì quá đáng!"

"... Điều đó không đúng."

"Hah, xem như thầy đồng ý... nhỉ?"

"C... cũng được."

"... Em yêu thầy."

____

"THẦY HIỆU TRƯỞNG!!! Thầy bị làm sao vậy???" Cô Hồng đập mạnh hai tay lên bàn của hiệu trưởng, trợn mắt, ra vẻ đáng sợ.

"Cô Hồng, cô có gì muốn khiếu nại?" Thầy hiệu trưởng hết sức bình thản, nhướng mày nhìn cô Hồng.

"Thầy đã biết Quang Trung với thầy Huỳnh Ngọc Lập trước kia có chuyện gì mà, sao bây giờ lại còn gán ghép cho họ với nhau như vậy!! Sao thầy nhận thằng bé đó vào trường???"

"Xin lỗi, cô Hồng. Cô bớt nóng, tôi giải thích cho cô nghe..." Thầy hiệu trưởng nâng cặp kính của mình lên, rồi hít hơi,nói nhẹ nhàng. "... mặc kệ thằng bé Trần đó làm gì trước đây, có học trường này hay làm gì đó với giáo viên hay không. Thứ tôi quan tâm là thành tích của thằng bé, nó rất trội, là một nhân tài. Tôi đâu thể từ bỏ một giáo viên xuất sắc trong tương lai như vậy rời khỏi trường? Đúng không?!"

"Thầy... nhưng mà làm sao lại được??!! Họ...!!!"

"Cô Hồng, đó là mối quan hệ của họ. Tôi thắc mắc sao nhiều năm trời cô vẫn ghét đứa trẻ đó như vậy... ? Đó gọi là nhỏ mọn."

"Thầy hiệu trưởng!!! Tôi không đến đây để nghe thầy nói mấy lời này!!! Nếu không được... tôi kiện lên bộ trên!!"

"Cô kiện gì? Giáo viên cũng có tình cảm riêng mà, giờ Quang Trung không còn là học sinh của thầy ấy nữa... tôi nghĩ, không có lý do gì kiện thành công cả."

Bà cô Hồng tức đến mức đỏ bừng cả mặt, vết thương trên trán bà là do bị nó đẩy ngã cái kệ đè lên, lại không thể tố cáo với thầy hiệu trưởng, nếu nói như vậy chuyện bà đụng chạm Huỳnh Lập trong thư viện sẽ bị đồn ầm lên. Bà sẽ mất hình tượng.

Không thể một mạch bị Trung chơi đẹp như vậy, bà thề sẽ trả thù. Trả gấp đôi luôn.

____\\____

Tối đó, tại nhà riêng Huỳnh Lập...

Anh nằm trên giường, cẩn thận xem lại giáo án mình soạn vừa xong thì đứa trẻ trong cái phòng tắm gần đó hét ầm ĩ lên. "KYAAAAA!!!!"

Lập nghe tình nhân của mình la inh ỏi liền quăng giáo án sang một bên, anh phóng xuống giường, mở mạnh cửa ra, lao vào.

Anh trợn tròn mắt nhìn nam nhân quấn cái khăn tắm ngắn ngủn trước gương, cơ thể đó thật săng chắc, cường tráng... Nhất thời tim Lập vỡ tung, toàn thân tê liệt, da mặt căng ra, hai gò má ửng hồng lên. "... Em..."

"... Có con gián." Trung nở nụ cười hết sức rù quyến với anh."... làm phiền thầy nhỉ?"

"... T... Trung, không có." Anh lắc đầu liên hồi.

Trung cố tình làm tuột cái khăn tắm xuống sàn, thế là cả tấm lưng trần của nó hiện ra trước mắt nam giáo viên họ Huỳnh. Anh ấy hai mắt mở to hết cỡ, có vẻ đang sốc, rồi lại đưa tay bụm mắt lại, đóng cửa nhanh, chạy một mạch đi.

Nó phì cười, trêu ghẹo đến đây là đủ. Nó với tay lấy quần áo mặc vào...

Lập lên giường, trùm kín chăn vẫn không quên được từng đường nét trên cơ thể Trung. Nó trưởng thành, tuyệt hảo đến từng đường cong, làn da khoẻ khoắn đó làm anh cũng phải xấu hổ... thật là ngượng a.

Lập lăn lốc trên giường, tí sau nam nhân kia bước từ trong phòng tắm ra với cái áo sơ mi rộng thùng thình, anh hoảng hồn hét lên. "QUẦN EM ĐÂU???"

"...Cái gì vậy a?" Trung đập tay lên trán mình, rồi nó hí hứng kéo cái áo sơ mi rộng lên. "Thầy thấy chứ? Quần đây."

"Ă... ăn mặc thật lẳng lơ!!! Em học từ ai???"

Trung liếm môi, đá mắt một cái. "Buổi tối, chỉ là ngủ thôi. Ăn mặc kín đáo làm gì?"

"... E... em...!!!!"

"Ngủ thôi ngủ thôi." Nó phi lên giường, định quàng tay ôm anh một cái thì anh ấy đã bò sang chỗ khác.

"Nè!!!! Đừng lại gần tôi!!! Tuyệt đối em rất lẳng lơ a!!! Tôi phải đọc lại giáo án!!!"

"Haha, thế em không làm phiền thầy, ngủ đây~thầy làm gì thì làm~" Nó quay lưng lại với anh, ôm cái gối rồi nhắm mắt lại.

Lập mặt mày đã đỏ hồng, anh tựa lưng vào đầu giường... liếc mắt nhìn nó lần nữa, cả dáng nó nằm nghiêng cũng thật là gợi cảm. Nó càng lớn lẽ nào lại càng rù quyến người ta thế này. Đưa tay xoa xoa trán mình, Huỳnh Lập quay lại với công việc. Anh kéo cái chăn đắp cho nó, và nửa người mình lại.

...

Tíc tắc tíc tắc.

Pạch... pạch...

"Là tiếng gì vậy?"

Pạch...

"Oh...cảm giác thật tốt a."

Chụt chụt...

"Cảm giác này...."

Lập mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy được đứa trẻ kia đang tóm lấy hai chân anh banh ra hai bên, nó dùng hông đâm cái gì đó vào cửa mình của anh, ra vào nhẹ nhàng hết sức.

"Papa, thức rồi à... ? Thầy phản ứng khá tốt trong lúc ngủ ấy."

Anh kinh hoàng,trợn tròn mắt. "E... em làm gì thế???"

"Thầy hư quá Papa, thầy mua mấy thứ này để trong hộc tủ làm gì thế?" Nó liếm môi, chuyển hông nhẹ nhàng, đâm 'tiểu Trung' vào trong cửa hang ướt át của Lập.

Hộc tủ... ??? Anh trợn mắt hồi tưởng đến món đồ chơi người lớn mình giấu trong hộc tủ, rồi toát mồ hôi nhìn nó. "Sao em... ????"

"... Thầy thấy tuyệt lắm hả? Chà chà, thật không ngờ a."

Trung chớp chớp mắt, anh mím môi nén tiếng rên, đưa tay cản lấy hông nó lại. "D... dừng lại... Trung à!Đừng... đừng... ư..."

"Tại sao thầy có thứ này trước đã. " Nó đâm nhẹ nhàng, cười khoái trá. "Thầy không nói... em làm như thế này đến sáng cũng được."

Anh đưa mắt nhìn lên đồng hồ đã điểm số 10, rồi nhìn xung quanh, ôi không, anh đang xem giáo án thì ngủ quên mất... thật là bất cẩn mà. Đứa trẻ họ Trần đã lợi dụng lúc anh ngủ say, xâm phạm cơ thể anh.

"Quang Trung... làm ơn đi... ! Đừng tra cứu mà." Anh van xin, cảm giác được dòng điện dục vọng đang dần chạy râm rang trong người mình.

"... Ban nảy, em làm mấy chuyện này khi thầy ngủ. Thầy biết thầy phản ứng rất nhiệt liệt không? Lại còn rên tên em." Trung hí hửng. "... phải chăng khi em không có ở bên thầy, thầy mua thứ này về để tự 'giải toả', papa?"

Anh bị ghim một nhát dao xuyên tim đen, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, câm nín không dám nói gì.

Thời gian trước kia, có những đêm anh bức rức không ngủ được, nên phải tự tay 'giải quyết' vấn đề của mình. Nhưng chẳng hiểu sao anh không thể ra được, chẳng thể thoả mãn. Rồi anh mua thứ đồ chơi người lớn đó về, kết quả cũng không ra gì... anh đã rất cần Trung ở những đêm đó.

"U... uhh... Trung à?!!"

Trung cười khoái trá, chọc ghẹo anh. "... Papa, em hơi bất ngờ đấy."

"Người nào mà không có nhu cầu đó..." Lập đưa ngón tay của mình lên, cắn nhẹ. Anh nhìn xuống nơi đang va chạm với Trung mà thấy rạo rực hơn nữa.

"uhm... dừng... lại...đừng có nhấp như vậy?"

"Thầy hướng dẫn em đi?"

"Dừng lại đi mà."

Miệng thì nói dừng lại, mà hông lại đang chuyển... Trung thấy Lập đang phản ứng ngược, liền ấn sâu hơn nữa.

Lập hơi cong người, rên theo từng nhịp va chạm của đối phương. Hai chân anh chợt quấn quanh lấy eo Trung, kéo nó gần hơn với mình. Anh mê đắm gương mặt của nó lúc này... thật là hấp dẫn, một cử chỉ hay một cái liếm môi của nó thôi cũng làm anh 'say' ngất.

Chưa bao giờ anh thấy mình làm chuyện này với món đồ chơi đó một cách hứng thú như hôm nay, có lẽ... làm tình với Trung anh mới có thể giải toả được vấn đề sinh lý của mình.

"Papa, thầy làm gì vậy? Chặt quá!"

"... Em câu dẫn quá Quang Trung à..."

"Đừng nhìn em với đôi mắt như vậy... em ăn sạch thầy đấy."

Thôi rồi...

Đêm nay sẽ rất dài với anh.

Được quan hệ với mỹ nam... Có chết cũng chịu a.

Ngón tay nó... đang đưa đến cửa hậu của anh, đâm đâm đầu ngón vào như muốn xâm nhập lấy cùng một lúc hai nơi của anh. Thật là không biết nói gì nữa."... Hư hỏng a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro