chap 32(H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưh....ưhh......khoan!!! Khoan!!!!" Lập rời khỏi Trung, bò lại, lấy cái điện thoại đang reo inh ỏi giữa trận 'chiến' thứ 2 của anh và nó. Anh chau mày vì người gọi đến không đúng lúc chút nào, ngay giây phút người ta sắp thăng hoa thì lại........"Oh my ...!"

"Chuyện gì a?" Trung liếm liếm ngón tay mình, nó nhướng mày nhìn thái độ của anh.

Huỳnh Lập nhìn lên đồng hồ, rồi hoảng hồn hoảng vía ấn nghe ngay. "...D...dạ,con nghe ."

"...Tiểu Lập, hôm nay thật xin lỗi khi gọi cho con giờ này. Nhưng mà....haha! Mẹ với cha con đang ở trước cửa nhà con này!!! Ngạc nhiên chưa??!!"

Huỳnh Lập tái mặt, anh run rẩy tay chân. "Đ...đùa với con hả? Sao lại vào giờ này??? Hai người làm gì ở đây?!"

"Ê ê, thái độ gì vậy cái đứa con bất hiếu này....mẹ với cha con lặn lội bay một chuyến bay dài như vậy về để tạo bất ngờ cho con. Muốn đuổi đi à? Ra mở cửa mau."

"M....mom ...." Lập khó xử, nhìn Trung.........rồi nhìn lại mình. "Con đang...."

".... đừng nói với mẹ là con dâu đang ở trên nhà với con nhé!!! Sao con dễ dãi như vậy??? Mẹ bảo cưới mới được qua đêm cơ mà!!!"

"Oái....m....m...momm !!!"

"Ông...!!! Ông lấy chìa khoá mở cửa đi. Nó không xuống được...Kì này tôi phải bắt tên đã tò te tí với nó,phải cưới nó!!! Đâu có chuyện qua đêm rồi sau này chia tay!!!"

Lập tái mét mặt mày khi cuộc gọi vừa được kết thúc từ đầu dây bên kia. Thôi xong rồi, nữa rồi...Tại sao lúc nào hai người gần nhau là lại có chuyện.

"Ơ kìa, papa làm sao vậy? Sao lại mặc đồ vào...?" Trung có vẻ vẫn chưa hay biết gì, nó lại đè ngược anh xuống giường, ngăn cản mọi hoạt động của anh ấy lại.

"Không được Trung à, dừng lại. Em mặc đồ vào ngay. Dẹp dọn ngay đi!!!"

"Có chuyện gì a, đang vui mà..." Nó có vẻ không nghe lời, lại lật ngược anh lại và đưa tay vào trong cửa mình anh.
Lạy trời, bây giờ anh không thể cử động nữa... Nó thật là xấu xa mà. "Đừng, em không thể làm điều này!!!! Có chuyện ngay đấy!!!"

"Ai gọi cho thầy mà trông thầy có vẻ bối rối vậy? Là bạn gái à?"

"K...không phải!!! No!!! STOP!!! DON'T MOVE!!!"

Anh hét lên, nó vẫn cái mặt biến thái đó rồi ra vào đều đều, Lập bặm môi, anb chống cự, không thể nằm im trong giờ phút này được.

Cạch.

Cánh cửa mở mạnh ra, đến rồi....Lập thở dài, gục mặt xuống giường, bất lực. Trung ngó mắt ra cửa nhìn, lại giật bắn mình khi thấy cặp nam nữ trung niên đứng trắng mặt nhìn vào hai người.

....

Cha mẹ Lập ngồi đối diện với anh và Trung, nhìn hai đứa trẻ rồi lại bụm miệng cười hì hục. Trung khó hiểu, đưa tay gãi gãi sau gáy. Còn Lập thì mặt mày đỏ lự, anh ngại đến mức muốn chui xuống đất đi.

"Mom? Dad...hai người cười cái gì??"

"Không ngờ được...god, con trai của tôi yêu con trai mà lại còn.....haha, nằm dưới bà à!" Ông Huỳnh có vẻ rất thích thú, vỗ vỗ vai bà Huỳnh.

"HAHAHA !" Bà Huỳnh không nhịn được nữa, cười thật lớn.

Trung ngạc nhiên. Phản ứng của gia đình Lập thật là khác nha. Còn tưởng họ sẽ mắng hai người, bắt hai người chia tay chứ. Hoá ra là đang thích thú việc con trai là 'thụ'.

Huỳnh Lập căm phẫn, hai gò má đỏ ửng, anh hét lên. "Thôi đi!!!!!!!"

"...Ok ok, fine fine. Chúng ta không nói về việc Tiểu Lập nhà ta nằm dưới nữa, ông nhỉ?" Bà Huỳnh nhận được cái gật đầu của ông Huỳnh, cũng ráng nhịn cười lại, trở lại gương mặt bình thường nhìn Quang Trung. "So....thằng bé này, tên gì đây?"

"Ah, cháu ... Trần Quang Trung."

"Nhìn mặt mày cũng sáng sủa, đẹp trai........." Ông Huỳnh nhìn Quang Trung rồi phụt cười cái nữa, ôm bụng quay sang bà Huỳnh. "...Không hiểu sao lại chịu thằng Lập!"

Hai vợ chồng lại ôm nhau cười ha hả.

Lập bực bội, phồng má. "Hai người thôi ngay hay không???"

"Ok ok, sorry!" Bà Huỳnh đưa tay lên, xua xua rồi nói tiếp. "Vậy....hoá ra hai đứa là thầy trò à?"

"Đúng rồi ạ." Nó gật đầu, hí hửng,  xem ra nó trúng mánh rồi. Gia đình Lập thật dễ chịu a.

"Được thôi, nói thẳng luôn a. Cháu là một nam nhân xấu số, tưởng thằng Lập nó qua đêm với nữ nhân nào, hoá ra là nam nhân. Mà nam nữ gì cũng không ngoại lệ.......Lần đầu của nó đứa nào lấy là phải chịu trách nhiệm a."

Lập đập tay lên mặt vì phát ngôn của 'mẫu thân' mình, thật là xấu hổ mà. Trung nó có vẻ rất hào hứng, đưa ngón cái lên. "Cháu thề với hai bác, thầy Huỳnh sau này là cháu nuôi. Bao ăn bao ở, khuyến mãi luôn dịch vụ đáp ứng nhu cầu sinh *bốppp* ui da, papa, sao thầy đánh em???"

"Ăn nói bậy bạ. Câm miệng." Lập quát nó, nó bĩu môi, im bặt cúi mặt nhìn xuống sàn.

"Con trai gì đâu, ăn nói dữ dằn như vậy." Ông Huỳnh tặc lưỡi. "Chẳng hiểu sao cũng có đứa chịu nổi."

"Hai người thôi bắt bẻ con đi. Bây giờ hai người biết rồi đấy, con quen nam nhân, quan hệ với nam nhân. Đây là người yêu con, và nhất định em ấy sẽ có trách nhiệm với con, con cũng vậy. Được chứ? Ngày mai nói chuyện. Bây giờ khuya rồi, con sắp xếp phòng cho hai người nghỉ ngơi! NHA??"

"Trời ơi, dữ dằn chưa kìa? Không cần đâu anh Huỳnh, anh về ngủ với tình nhân anh đi, hai ông bà già này...tự đem hành lí lên lầu, tự dọn phòng cũng được....!"

"Tôi với bà thật là bất hạnh a~"

"Có đứa con mà giờ nó cũng theo trai bỏ cha bỏ mẹ, trời ơi, nó còn không nằm trên như người ta được, phải nằm dưới a. Tôi khổ quá ông ơi."

Lập đang dần nổi cơn thịnh nộ trong lòng, anh ấy sắp hoá thành medusa rồi. Trung khổ sở đứng dậy, cầm quai vali của ông bà Huỳnh lên. "Để cháu sắp xếp cho, mời hai bác."

"Chà chà chà, Trung thật là biết lấy lòng người già nha~"

"Phải gọi là con dâu hay con rể bây giờ ta?"

"Con gì cũng được mà"

Ba người đó nắm tay nhau lên lầu, để một mình Huỳnh Lập phát hoả ngồi một mình dưới phòng khách. Đấy, gia đình anh đấy....họ là như vậy, vô tư, chọc ghẹo anh, tự nhiên hôm nay lại xuất hiện ngay lúc người ta đang ân ái với tình nhân rồi nói người ta nằm dưới, là thụ.

Bực bội, Lập hậm hực đứng dậy, vác gương mặt hầm dầm một đống lên lầu, trở về phòng.

____

"Papa, thầy giận à?" Nó leo lên giường, hôn nhẹ lên cổ nam nhân nằm một mình bên giường, rồi vuốt nhẹ đường cong của anh ấy. "...Tiếp tục nào~Em không muốn bỏ lở cuộc vui đâu nha."

"Thật là....quá đáng!" Lập ngồi dậy, tát qua tát lại hai bên má của nó. "Không làm nữa!! Tại sao mỗi tôi nằm dưới, hả???"

"...Haha, thì hôm nào đó em cho thầy nằm trên."

"Tôi ghét em. Thật là khổ cho tôi mà!!!"

"...Cha mẹ papa thật là đáng yêu >< kiểu này...em sẽ sớm cưới được thầy thôi."

"...Không hề! Ai thèm cưới em??? Cái đứa biến thái này!!! Bỏ tay ra!!! Đừng có cởi đồ người ta ra!!!"

"...Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Bây giờ nhà thầy có người đó nha."

Trung lần nữa ép người lên người anh, nó cởi từng cúc áo sơ mi ra, rồi cúi xuống hôn lên ngực anh. Lập căm phẫn, ấn mạnh đầu nó xuống ngực anh...cho nó nhịn thở luôn.

"Ọc...!!! Papaa!!!!"

Lập nằm sấp người lại, ôm cái gối, chổng mông về phía nó. "...làm nhanh lên đi. Kẻo hai người đó lại sang rình lén."

"Ok "

Ọt...!!!

"A..!!!!!" Lập cắn cái gối,nén tiếng rên lớn, xém tí nữa đã la làng lên rồi. Thật là đáng trách Trung mà, lúc nào cũng đâm vào thật bất ngờ. Ai mà chuẩn bị kịp...

Gương mặt nhăn nhó bực bội của anh chỉ tầm 3 phút sau đã giản ra, thay một gương mặt hưởng thụ vào...Cả cơ thể của anh mềm nhũn.

Được rồi, cái gì bực bội cho qua ngày mai xử tiếp. Anh và đứa trẻ này phải tiếp tục cuộc vui của đêm nay đã.
______________________________________
Bà nội cha nó, tui mà có ba mẹ kiểu này chắc nhà vui chết luôn á😂😂😂. Ba mẹ gì mà có duyên hết sức vậy đó😂😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro