chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập bước từng bước cùng Trung trên trường mà cảm thấy ngại. Kì thật, anh chưa bao giờ ngờ cả trường lại nhận tin nhanh như vậy... anh với nó là mối quan hệ gì, chỉ trong một tuần đã nắm rõ ràng hết mới ghê. Kẻ tung tin chắc chắn là Quỳnh Lý mà.

Nó là thực tập sinh của anh, cả ngày bám theo anh thì không có gì lạ, nhưng mà dạo đây anh cứ thấy ngại ngại, lũ học sinh nhìn anh và nó với hơn ngàn đôi mắt làm anh đã ngại lại càng ngại hơn.

"Papa~"

Anh quay mặt sang nhìn nó, đã thấy nó dùng khăn giấy thấm mồ hôi cho anh, là một cử chỉ hết sức nhẹ nhàng.

Bạn A: Ohh!!! Coi tình cảm chưa kìa!

Bạn B: Haiz, thầy Huỳnh đẹp trai như vậy... Chậc, uổng thế!

Bạn C: Thầy Quang Trung cũng lãng tử ghê!

Bạn A: Ây ây, cái gì thế kia? Thầy Trung là công à? Thật ga lăng.

Bạn B: Hả? Nói gì vậy?

Bạn A: Trời ơi, cầm cặp giùm người yêu kìa~ Thầy Trung thật là ra dáng nha, công chắc luôn! Thầy Trung là công!

Bạn C: Chậc, trai đẹp yêu nhau hết rồi~ Thời đại mới a.

Anh gượng đỏ mặt, đẩy nó sang một chỗ rồi cuối đầu giật cái cặp lại, ôm cái cặp đen bỏ đi trước. Trung bị bỏ rơi liền đơ mặt ra, hoảng hồn chạy theo tình yêu~

"Papa~~ Papa~~" Nó tóm được vai anh, rồi bước nhanh đến. "Thầy sao vậy a??"

"...Làm ơn đi, em toàn là tạo sự chú ý cho mọi người xung quanh. Tôi không muốn bị mời lên phòng hiệu trưởng vì thể hiện tình cảm trước mặt học sinh!"

"Papa, thầy ngại gì a? Cả trường biết chuyện của chúng ta rồi mà! Đây, đưa cái cặp cho em." Nó giật lấy cái cặp của anh, rồi giữ chặt lấy. "Để em cầm cho~ Papa là mỹ nhân chỉ việc đi bên em thôi!"

"... Thằng bé điên này." Anh nhăn mặt. "Đưa cái cặp đây."

"... Hông mà ~Em cầm cho!"

"Em... buông ra!!!"

"Thầy buông ra đi!!! Em cầm cho!!!"

Bạn A: Trời, dụ gì vậy trời? Đứng giữa đường giành giật kia kìa.

Bạn B: Chắc thầy Huỳnh nghe mình nói thầy ấy là thụ, không cam chịu nên đòi cầm cặp làm công.

Anh một phen đỏ mặt nữa, tai anh thính lắm nha. Mấy cái đứa học sinh thời đại này thật ghê gớm biết cả 'công' 'thụ', cứ ở đó soi mói anh... Bực bội, tại Trung hết.

"Em đi chết đi." Anh buông cái cặp ra rồi một phen bước đi trước, bỏ rơi Trung xa thật xa. Trung khổ sở vì người yêu thật kì lạ, nó tặc lưỡi, cũng cong chân chạy theo người ta, gọi ơi gọi ới.

______________________________________

"Papa, thầy sao thế~"

"Em đừng nói chuyện với tôi."

"... Sao vậy a?"

"Đừng có giở trò đào hoa với tôi nha, em cứ vào lớp học mà 'thả câu' mấy đứa học sinh như vậy có ngày bị kiện!!"

"Cái gì??? Em thả câu ai đâu??"

"Mới tiết vừa rồi, chỉ cho em lên thực hành dạy thử, em nháy mắt rồi kéo váy con gái nhà người ta là sao?!! Có xem tôi ra gì không??"

"Ơ...papa, cô hiểu lầm rồi í~"

"Biến đi."

"Nghe em giải thích đi mà~"

"Biến."

Thở dài một hơi, nó lặng lẽ rời khỏi phòng giáo viên, chuyện là váy 1 em học sinh bị lệch, nó đưa tay kéo xuống giùm, Lâpk ngồi dưới lớp nhìn lên... chắc là hiểu bậy hiểu bạ, sinh ghen này nọ.

Lập đang giận, giải thích thêm sẽ không được gì... chi bằng nó vào căng tin tìm cái gì đó lấp vào cơn giận của anh. Ánh mắt siêu dễ thương của nó ai sánh bằng a~

Trung đi lang thang trong căn tin, rồi nó mới phát hiện ra... căn tin vừa có loại bánh mới. Hẳn là Trung sẽ thích ăn vì nó cũng là bánh ngọt. Lập thích ăn bánh ngọt. Nó đến quầy nhìn hình dạng cái bánh, rồi chợt bụm miệng cười. Tự dưng trên chiếc bánh lại có cái vòng màu vàng chấm đỏ trên đầu nhìn như nhẫn cầu hôn ấy... nhìn hài không tả được.

Nó chợt nheo mắt nghĩ ra trò hay, lật đật mua mỗi một cái bánh rồi lượn quanh mua nước thêm một vòng nữa rồi mới ranh mãnh chạy về phòng giáo viên nơi tình yêu đang giở trò giận dỗi.

"Papa~"

"Ơ tôi tưởng em đi tìm mấy con bé học sinh trẻ tuổi rồi chứ? Quay lại làm gì?" Lập rõ đang hậm hực vì nó bỏ đi, anh cũng vẫn ra vẻ ngạo kiều hất mặt sang chỗ khác, không thèm nhìn nó.

Nó biết người ta lại giở tính trẻ con nên đem gương mặt cún yêu nhìn anh cùng ly cacao nóng. "Papa, em mua cho papa uống, chứ không có ý xấu gì đâu a~"

"Không, đem mà cho mấy nữ sinh trẻ tuổi uống. Tôi già rồi, mấy người chê chứ gì. Tôi thì làm sao đẹp lung linh, trẻ trung được như họ..."

"Coi nào papa, thầy không tin em trung thành với thầy em chết cho thầy coi nha."

"Chết đi."

Nó đâu có dại mà chết thật, nó còn chưa báo hiếu xong cho cha mẹ nó mà. Hơn nữa, còn chưa hết hợp đồng với anh này cơ.

"...Papa, em mong thầy tin tưởng em a, mặc kệ người ta đào hoa thế nào, phong lưu ra sao... làm ơn tin em đi, em chỉ có mỗi mình thầy thôi!" Nó quăng những lời từ tận đấy lòng đến với anh, nó quỳ xuống ôm lấy chân anh, rên la. "Only you~"

"Yeah yeah. Tôi tin đấy. Ừ. Yeah yeah..." Lập hất mặt, rõ là không tin.

Nó liền tung chiêu tiếp theo, ôm lấy chân anh, nó sờ chân anh. "Thầy muốn 'make love' nơi công cộng không? Em sẽ dùng *pặc* Arrgggg!!!"

"Biến thái, bệnh hoạn! Đừng có dùng mấy chiêu này, em xưa lắm rồi."

Nó bĩu môi, vuốt tóc gọn gàng lại, rồi nghiêm túc chồm người đối diện với nam nhân ngồi ghế không nhấc mông từ nảy tới giờ. Nó long lanh mắt. "Vậy... em dám làm điều này để chứng minh lòng chung thuỷ của em dành cho papa."

Anh nhíu mày, cẩn thận nhìn nó. "Không phải là mấy trò ngớ ngẩn chứ?"

Trung hít một hơi, mỉm cười lấy trong túi bánh ra cái bánh ngọt ban nảy, đập vào mắt anh giáo viên Anh Ngữ là chiếc nhẫn màu vàng bằng thứ gì đó được đính trên lớp kem của bánh.

"Em 'hứa hôn' với thầy!"

Anh nghe tới đây xong, phì cười, anh lịch sự che miệng cười khúc khích.

Nó biết anh cười cái gì, cũng vui vẻ cười thật tươi đáp lại. "Hơi trẻ con thầy nhỉ?? Nhưng mà thật ấy, thầy tin đi, em dám hứa hôn thầy thật luôn."

"... Thằng ngốc, bao nhiêu tuổi còn chơi trò này?"

"Sau khi thầy ăn cái bánh này rồi, em chính thức tuyên bố thầy là vợ tương lai của em. À, em cũng vậy luôn." Nó đưa tay đập trán, chưng hửng. "Sao mình không mua hai cái nhỉ...? Rồi sao hai đứa ăn? Papa, thầy đợi tí, em chạy đi mua!"

"Khoan nào." Lập đặt cái bánh ngọt lên bàn, anh cười ngọt với người yêu. "Em ngố đến mức người ta cảm thấy không chịu nổi."

"Haha!" Nó gãi gãi đầu rồi khuỵ một chân xuống dưới chân anh. "Vậy... thầy bỏ qua nha! Em thề em sẽ chỉ có thầy thôi á. Only, only, only you~"

"... Lần sau đừng có làm như vậy nữa. Không tốt."

"Dạ~~~"

Lập nhìn cái bánh, rồi nhìn nó. "... Hứa hôn à? Mới lạ ghê."

"... À phải rồi. Đây, hai đứa cùng ăn luôn. Ăn rồi là hứa hôn với nhau. Sau này nhất định em sẽ cưới thầy."

Anh có nên bộc lộ sự xúc động của mình ra ngoài không? Lần đầu tiên lại có cảm giác xao xuyến như vậy, đứa trẻ này thật là ranh ma, toàn kiếm chuyện làm tim anh thổn thức thôi.

Chưa phản ứng xong, Trung nó đã tranh thủ tiến đến rất gần với anh, đưa cái bánh chính giữa... rồi nó cắn một đầu anh cắn một đầu.

Anh cười thầm, cũng theo đứa ranh ăn một phần. Lỡ cũng lỡ rồi.... hứa hôn thì hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro