chap 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái điện thoại đang run trong túi quần bất ngờ làm Trung giật nhẹ mình giữa lúc đang chú ý xem Lập đứng trên lớp giảng dạy, nó bối rối đưa tay vào kéo ra xem ngay.

Là họ.

Trung căng thẳng đứng dậy, nở nụ cười gượng với Lập rồi cùng cái điện thoại đi ra ngoài. Lập dừng việc lại vài giây, nhìn bóng lưng gấp gáp của nó bỏ ra ngoài, cảm nhận được có cái gì đó bất an dâng lên trong lòng.

"Mẹ."

"Quang Trung, thời gian qua con đã đi đâu?!! Không về nhà đúng không???"

Trung tựa đầu vào bức tường phía sau, nó nói khẽ hết sức. "Làm ơn đi....chiều nay về con sẽ giải thích!"

"Không có chiều! Ngay bây giờ, là ngay bây giờ!"

"Mẹ, đừng làm khó con! Con đang làm việc."

"Làm việc hả? Mày nghĩ mẹ mày còn không biết mày làm gì hả con? Đừng để mẹ phải vào cái trường đó quậy tung lên...!"

"Được được được! Con không dám làm trái lời mẹ, con sẽ về.... trong 5 phút nữa!"

Tút.

Đến rồi, Trung hít sâu, rồi quay trở vào lớp, tiến đến gần nam giáo viên trên bục giảng, nói khẽ. "Em có việc phải về sớm, hôm nay papa dạy xong chạy xe về cẩn thận, đừng chạy quá nhanh."

"...Việc gì?" Lập nghiêng đầu, xoáy sâu ánh mắt dò xét vào đôi mắt đang cố giấu sự căng thẳng của nó. Anh dần hình thành sự lo lắng. "...là không khoẻ?"

"Papa, em về trước." Trung cúi đầu trước anh, rồi cũng chào cả lớp học theo lệ và bỏ đi thật nhanh. Nó làm anh nhận ra được có việc gì đó mờ ám, nhưng bây giờ anh không thể tra cứu thêm, anh vướng phải việc dạy học.

Trung bước ra khỏi lớp, nó quyết tâm thầm trong dạ...nhất định sẽ không để Huỳnh Ngọc Lập rời bỏ nó, nhất định nó sẽ cưới anh ấy như đã hứa, nó sẽ làm mọi cách để bảo vệ anh ấy!

Nó chuẩn bị điều này kĩ trong 5 năm rồi!

.

.

.

Và thế đó......

Nó bắt xe về nhà và gánh một trận cãi nhau với mẹ.......tội bỏ nhà, ở với Lập thật lâu; tội cứng đầu, vẫn kiên trì đến với anh ấy.

Kết quả của lần này, cũng không khá hơn lần trước....Nó bị nhốt y chang như vậy, cũng bị mẹ nó lăng mạ như vậy, nó cũng đáng thương y hệt 5 năm trước.

Thời gian lâu như vậy, cuối cùng nó cũng không thể làm gì nhiều ngoài nói được thêm vài câu lí lẽ trước mặt mẹ nó, không làm gì hơn nữa.

Được lắm, nó vô dụng. Không thể làm gì nữa rồi...Ngồi một chỗ tự trách mình thôi.

Đếm từng cái nhói ở những vết thương mẹ dùng roi đánh nó nữa....

"Con trai, cha đã dặn dò con kĩ càng.....con không nghe."

"...Con là đứa bất hiếu."

"Con biết...khi đang ở dưới quê, mẹ con nghe cô Hồng điện báo tin như vậy, bà ấy rất tức giận, hôm đó còn lâm bệnh, kéo dài thời gian ở đó ra.....chứ không phải là không quan tâm chuyện của con với thầy Huỳnh."

Giờ thì nó biết rồi, tim nhói lên vài cái....nó cảm thấy thương mẹ nó, rồi cũng cười nhạt, lắc đầu, trước đó nó nghĩ rằng cha mẹ nó sau 5 năm đã cởi mở hơn rồi, chấp nhận chuyện của nó với thầy Huỳnh nên lâu như vậy không thấy trở về...., hoá ra nó đã lầm, mẹ nó vì chuyện đó phát bệnh nên không thể về gấp.

Cha Trung đứng ngoài cửa, khoanh tay, vẻ mặt buồn rười rượi. "...tại sao con vẫn thật cứng đầu? Chừng ấy thời gian còn chưa lớn lên sao.... Con với người đó không có tương lai, cha không nói về mặt vật chất hay tiền bạc, người đó có giàu hay tài giỏi ra sao cho đến cuối cùng với con cũng là nam giới."

"Cha cũng giống mẹ, lại phân biệt tình yêu theo kiểu như vậy.... con cảm giác lạc lõng, cha à." Nó ngã người xuống sàn, lăn ra giữa phòng mà nằm, nhận tí ánh sáng từ cái cửa cha nó mở, nó sợ bóng tối.

"...Vậy theo con, nếu hai người đến với nhau thì chuyện gì sẽ sảy ra tiếp."

"Chúng con sẽ có cuộc sống riêng."

Cha Trung chưa bao giờ hút thuốc, bây giờ lại thấy ông ngồi trước cửa hút thuốc nói chuyện với đứa con trai mình. Ông rất thất vọng, lâu như vậy gặp lại nó, thấy nó thật trưởng thành ông đã muốn tiến đến ôm nó...nhưng còn không được. "Thật tệ hại, con vẫn không thể lớn nổi trong khoảng thời gian dài."

.....

Lập ngồi ở nhà chờ mãi cũng không thấy người yêu về, anh đâm ra lo lắng thật sự, lòng sôi như lửa đốt,hàng ngàn chuyện hình thành trong đầu nàng,thế là anh cứ đi tới đi lui trước mặt hai ông bà già.

"Doo!!! What are you doing???" Bà Huỳnh quát. "Mắt mẹ sắp bị lệch rồi này!!! Làm gì vậy??"

"Mom, dad, Trung vẫn chưa thấy về...c-con sốt ruột quá!". Anh ngồi xuống ghế, hai tay vẫn còn bấu vào nhau.

"Sao không đi tìm nó?" Ông Huỳnh nhướng mày.

"Ông già điên, biết nó ở đâu mà tìm!" Bà Huỳnh căng da mặt lại chửi ông chồng già của mình, tiếp đến lại nâng tách trà lên uống.

Lập lia mắt nghĩ đến ban sáng, nó ra ngoài nghe điện thoại rồi mới bỏ đi......đến đây anh hơi tái mặt. "Lẽ nào...?"

"Rồi.... gì đây?"

"Con đi đây một chút, cha mẹ ở nhà đừng đi đâu cả, please! Con sẽ về sớm!"

Lập mang áo khoác khoác vào rồi đi ra khỏi nhà thật nhanh với chiếc xe xịn màu đen của mình, anh sớm đã đoán được ngày hôm nay mà, cha mẹ nó dễ dàng gì mà tha cho nó.... chắc đã về và cãi nhau với nó rồi lại bắt nó ở yên trong nhà.

Anh không thể ngồi im như 5 năm trước, nó sẽ bị tách khỏi anh lần nữa....

Anh đỗ xe trước cửa nhà Trung, căn nhà này bao lâu anh không thể đặt chân vào. Thấy đèn sáng, anh biết ngay mà, ngó mắt lên tầng 2, thấy không có tí đèn nào....anh biết nó bị nhốt trên đó, nó sợ bóng tối...sao cha mẹ nó có thể làm như vậy?

Cộc cộc!!!

Lập vừa gõ cửa vừa ấn chuông, anh sốt ruột chờ người ra mở cửa, cũng hít sâu một hơi chuẩn bị tinh thần.

Cạch.

"Thầy Huỳnh!". Cha Trung mở cửa thấy anh liền thái độ kinh ngạc. "Thầy...!!!"

"Quang Trung....làm ơn cho tôi gặp em ấy." Mắt anh long lanh nước mắt, chỉ mong người đàn ông có lòng bao dung nọ cho anh vào trong tìm người yêu của anh, anh sợ.

"...Thầy Huỳnh, thầy đi khỏi đây đi. Bà nhà tôi về mà thấy thầy là có chuyện ngay!"

"Làm ơn đi, tôi muốn gặp em ấy. Một chút thôi."

Ông Trần khổ sở nhìn đôi mắt tràn lệ của Huỳnh Lập, rồi nhớ đến đứa con trai đang co ro trên lầu của mình...ông thấy thật cắn rứt.

Lập quỳ xuống dưới chân ông, dập đầu xuống đất thật mạnh. Ông thề là ông phát hoảng đỡ anh dậy mà không thành. "Thầy đứng dậy đi!! Làm gì vậy??"

"Làm ơn đi...cho tôi gặp em ấy!"

Ông Trần nhìn qua nhìn lại, rồi đỡ thầy Huỳnh dậy, đem anh ấy vào nhà. "Mau lên đi, 5 phút thầy phải rời khỏi đây. Bà nhà tôi đi mua đồ!"

Lập chạy thật nhanh lên nhà trên, anh lấy cái chìa khoá treo gần đó, mở cánh cửa phòng của Trung ra, anh bước vào trong.

Anh bụm miệng lại, khuỵ xuống sàn khóc khi thấy nó ngồi co ro một góc trong phòng, hai tay bịt tai lại, mắt lại dụi xuống đầu gối, bộ dạng thì thật thảm, áo còn rách vài đường...anh thừa biết nó đã bị đánh đập rất tàn nhẫn.

"Papa! Papa!" Nó nghe tiếng khóc của anh, chân cẳng như phản xạ, bò đến chỗ của anh, nó di chuyển đến gần anh, nơi có chút ánh sáng, càng di chuyển lại cảm thấy thật đau nhức, những vết thương ở khắp nơi.

Nó ôm chặt lấy anh, chắc chắn không phải là mơ, nó hôn lên má anh. "Papa ...em sợ ..."

Lập không kìm được cơn đau bên ngực trái, tim anh nhói đau khi thấy người yêu thê thảm như vậy, anh ôm chặt lấy nó, khóc oà lên. "Trung à, đứng dậy!!! Tôi đưa em đi!"

"Không được, thầy đi đi, mẹ em mà thấy thầy sẽ có chuyện lớn!" Nó muốn buông anh ra, mà lại siết chặt lại. Thật sự nó không muốn anh bỏ nó lại một mình trong căn phòng này, nhưng mà....

"Trờiii ơiii!!!!" Bà Trần bước vào trong phòng như tên lửa, tách hai người ra, mặc kệ ông Trần phía sau đang gào lên cản lại. "HUỲNH NGỌC LẬP!!THẦY TÌM ĐẾN ĐÂY LÀM GÌ???"

Lập chưa kịp trả lời đã ăn một cái tát thật mạnh từ phía bà Trần, Trung thấy mẹ nó đánh anh nó liền trợn trắng mắt, chạy lại chắn ngang anh ấy.

"MẸ LÀM GÌ VẬY??? ĐÁNH ĐẬP CON CHƯA ĐỦ SAO??? MẸ VỪA LÀM GÌ VẬY???"

Bà Trần hai mắt nổi lửa, lấy cây gậy cạnh đó đập vào chân Trung làm nó la toáng lên. Ông Trần hoảng hốt tóm bà lại."Bà điên à???? DỪNG LẠI!!!"

"Quang Trung!!!" Lập toát mồ hôi khi Trung ôm lấy chân,đập mặt xuống sàn la lớn.

"Trời ơi là trờiii!!! Thầy!!! Đi ra khỏi nhà tôi!!! Tôi gọi cảnh sát ngay bây giờ đấy, ông đem điện thoại lên đây!!!!" Bà Trần rõ ràng là kích động, ông Trần nắm lấy vai bà cố gắng hạ hoả.

"Bà bình tĩnh đi! Hai đứa nó chỉ gặp nhau một chút, bà làm gì mà ra tay đánh người vậy!!! Bà điên rồi!!!"

"...Tránh ra!!! Lão đàn ông vô dụng, tại sao lại cho nó vào nhà hả??? Ông lại theo phe đứa con trai của ông làm tôi điên lên mới chịu sao????"

"Tôi......bà, nghe tôi nói đi! Hai đứa nó..." Ông Trần chưa kể xong lại bị bà Trần đẩy đi chỗ khác, bà tóm lấy tay Lập một mạch lôi sềnh sệch anh đi.

Trung trắng toát cả mặt, định chạy theo nhưng cái chân lại phản chủ, như là đang gãy vụng ra, thật đau đớn....

................

Lập mặt mày bơ phờ trở về nhà, trên má lại in rõ 5 dấu tay của ai đó....Làm sao qua mắt được ông bà Huỳnh. Họ thấy anh về mà thương tích đầy mình như vậy quả thật là phát hoảng lên, đè anh xuống ghế tra khảo.

Anh khóc lóc...kể lại hết. Kể lại cảnh bà Trần chia cắt anh và nó thế nào, hành hạ nó ra sao, đánh đuổi anh đi như thế nào....kể hết.

"Người đàn bà này....tôi nuôi con từ nhỏ chưa dám đánh nó một roi! Vậy mà bà ta dám tát nó như vậy!! Thật không biết điều mà!!" Ông Huỳnh trừng mắt, đưa tay đập mạnh lên bàn.

"...Tôi thề tôi sẽ tìm họ!" Bà Huỳnh sờ tay lên má đứa con đang bị tổn thương, mà máu não sôi lên, nhất quyết muốn đòi công bằng cho con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro