chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhật, Trung ngồi thẩn thờ trong phòng tối nghĩ ngợi sâu xa, tâm trạng thì tệ hết chỗ tả, nó nhăn mặt vì mẹ nó mở cửa ra, và đứng trước nó, gằng giọng. "Mau xuống dưới nhà tắm, ăn mặc cho đàng hoàng đi."

Nó lười hỏi là để làm gì, cơ thể lại không muốn nhấc lên, nó cũng không thèm nhìn lấy mẹ nó một cái.....nó gục mặt ngồi đó.

"Trung, đứng dậy đi con trai." Ông Trần nhìn bà, rồi nói."Để tôi, bà xuống dưới trước đi."

"Liệu hồn đó...lần này dứt điểm luôn cho nó xong." Mẹ nó nói gì đó thật hàm ý, và nó linh cảm được cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn cha.

"Cha, chuyện gì ở dưới nhà vậy?"

"Đứng dậy, đi xuống ăn mặc cho đàng hoàng. Là thầy Huỳnh."

"Cha nói sao??? Thầy ấy đến sao?" Nó mắt sáng rực, tim nhói đau, tại sao biết nhà nó là cái ổ đau khổ vẫn lao đầu vào...anh không thể ngừng tìm đến nơi làm mình tổn thương hay sao.

"Ừm, thầy ấy đến rồi." Ông Trần nói, rồi vuốt gương mặt lem luốc của đứa con trai. "...không phải là một mình..."

Hai mắt nó mở to hơn một chút..... "Không lẽ nào..."

5 phút, nó đủ thời gian ăn mặc chỉnh chu lại, vệ sinh này nọ sau 3 ngày bị nhốt, nó lao xuống phòng khách để tìm hình dáng tình nhân... Nhưng khi đến rồi, khi thấy anh ấy rồi, nó chỉ có thể thấy anh ấy kích động nhẹ, song cả hai lại đứng nhìn nhau không thể làm gì nữa.....cái bàn người lớn nói chuyện, toàn là những con người có quyền trong nhà nó và anh đang chắn ngang như khoảng cách vậy. Nó không thể sang đó.

"Rồi, nó ở đây. Là con trai tôi, khoan, bà khoan hẳn động vào nó. Nói đi, giờ bà muốn cái gì?" Mẹ Trung chắn ngang sự tiếp xúc của nó với bà Huỳnh, thật lạnh lùng mà liếc nó một cái để nó đứng xa ra.

"Ok, chúng tôi là người nhanh gọn!" Ông Huỳnh thản nhiên ghép hai tay vào nhau, nhìn ông bà Trần. "Quang Trung và con trai tôi...hai đứa nó yêu nhau, tôi thấy hai gia đình mình cũng hợp...sao ông bà lại cứ một mặt muốn phá duyên của chúng nó?"

"Chồng tôi nói đúng....chúng tôi thấy chúng nó hợp nhau, hai gia đình cũng vậy. Cho tôi một cái lý do, nhỉ?" Bà Huỳnh cười, một nụ cười nhẹ đầy sự sắt tỉa.

Bà Trần cười đáp lễ, rồi nói thẳng ra. "Có lẽ là do gia đình anh chị sống ở phương Tây lâu như vậy nên thấy chuyện chúng nó không có gì sai trái. Nhưng mà gia đình tôi ở nơi này nên truyền thống trước đến giờ chỉ có nam xin cưới nữ. Không có điều phi lý này, hai đứa đều là nam nhi."

"Vậy à...? Anh chị vì truyền thống, một mực cũng chấp nhận đánh đập con trai. Là bậc cha mẹ tốt...? Yeah?"

Bà Huỳnh đá đểu rất hay, Lập có đưa tay chạm vào vai mẹ nhắc nhở nhưng có vẻ không có tác dụng. (Au: dume tao sướng cái lòng tao dễ sợ luôn á)

Bà Trần thì đã dần không vui nữa, mặt lạnh. "Chuyện dạy dỗ con trai là chuyện nhà tôi, anh chị là người ngoài...hà cớ gì bận tâm?"

"...sao lại không? Bà chị nói chuyện thật trôi chảy, tôi tuy có tuổi nhưng mắt còn tỏ lắm...! Hôm nọ con trai tôi từ nhà chị về, mặt mày chân tay thương tích như vậy...chị giải thích làm sao ?" Ông Huỳnh khác với ông Trần, thay vì ngồi nghe chuyện thì ông cũng 'tham trận' đấu miệng.

Trung ngước mắt nhìn Lập. "Thầy ổn không? Bị thương chỗ nào vậy...?"

Lập cúi mặt, không dám nhìn ai trong phòng nữa. Anh rõ ràng không muốn đến đây gây chuyện trong nhà Trung như vầy, nhưng do cha mẹ anh...họ ép anh đi. "Trung, chuyện này thật là xa quá mức tôi nắm bắt. Xin lỗi em."

"Tôi thừa nhận mình ra tay đánh thầy ấy, và xem như tôi thật lòng xin lỗi. Thế thì đủ thành ý chưa?"

"...bà chị thật là thẳng thắn."

"À đây, sẵn đây tôi nói luôn...Huỳnh Ngọc Lập, con trai nhà anh chị, hãy dạy dỗ lại. Đừng thấy thầy ấy đã là giáo viên, hái được nhiều tiền thì cho đã trưởng thành. Thầy ấy là giáo viên, việc nảy sinh tình cảm và làm mấy chuyện này với học sinh của mình...anh chị thấy bình thường được?"

"...Tình cảm là nảy sinh bất ngờ,sao chúng nó cản được. Bà chị nói chuyện nực cười, thời đại nào rồi... sống nhanh một tí đi mà." Ông Huỳnh làm vẻ mặt khó chịu, cười nguệch mặt, nhún vai.

Đúng, Trung thấy ông Huỳnh nói đúng...nó rõ không thể cản được tình cảm của mình, chẳng lẽ bắt nó như con ma sống không yêu ai. "Mẹ!"

"Im, người lớn nói chuyện!!!" Bà Trần quát, làm nó lặng im, không nói gì nữa, cúi đầu nghe.

Bà Trần hậm hực. "Anh chị đưa ra pháp luật, đây gọi là dụ dỗ học sinh. Huỳnh Ngọc Lập cơ bản không có tư cách làm giáo viên!"

"Chị nói tiếp đi...?"

"...Được, xin thứ lỗi. Tôi nói thẳng, con trai của anh chị rõ ràng là loại giáo viên không ra gì, thầy ấy nhất định bày mấy trò điên khùng làm con trai của tôi mất tập trung cho việc học,.làm mấy cái chuyện điên rồ này!"

"Mẹ!!! Sao lại nói thầy Huỳnh như vậy??" Trung thấy là không đúng sự thật, nó lên tiếng ngay. Lập ngấn nước mắt, bấu tay vào nhau chịu đựng nảy giờ liền ngẩng đầu nhìn người yêu."Quang Trung..."

"Con trai!!!" Ông Trần ra hiệu cho nó im lặng, nhưng nó không làm theo, lại cứng đầu cãi lại.

"Mẹ bao giờ lại ích kỉ như vậy? Là chính con đầu tiên làm mấy trò đó...mẹ đẻ ra con đó, bây giờ mẹ nói mấy lời như vậy, mẹ nghe lời người ngoài thôi!!!"

"Chị thấy chứ? Cả con trai của chị cũng nói chị sai...?" Bà Huỳnh nhăn mặt. "Sao chị không thông suốt một lần?"

"Điều đó bệnh đến nổi tôi không thể chấp nhận!!! Ông bà có thể chịu đựng hình ảnh hai đứa con trai âu yếm nhau nhưng tôi thì không!!! Điều đó làm tôi nghĩ đến còn buồn nôn!!! Hơn hết là con trai bà, tôi thật là khinh thường!!!"

"MẸ!!! CON BỆNH HOẠN ĐẤY!!! Mẹ vừa lòng chưa??? Sao cứ nói thầy ấy như vậy??!" Trung chịu không nổi nữa, nó hét lớn lên.

Bà Trần cầm ly nước trên bàn tát sạch lên gương mặt nó. "Mày tỉnh chưa??? Mẹ mà biết sinh ra cái loại như mày!!! Mẹ giết mày chết từ lúc mày còn trong bụng!!!!"

"Con không cần nữa!!! Con không cần cái mạng này nữa!!!! Con trả lại cho mẹ!!! ĐỪNG CÓ ĐEM NGƯỜI CON YÊU RA LĂNG MẠ!!!" Nó nói rồi chạy đi khỏi phòng thật nhanh.

"Trung!!! Trung!!!!" Huỳnh Lập hoảng hồn chạy theo nó.

Ông Trần cũng xanh mặt chạy đi theo, con trai ông nói mấy lời này... nó sẽ làm điều dại dột.

"Bà Trần, tôi biết dù sao cũng thương con gái, nói mấy lời này, tôi biết là nhất thời nóng giận!!! Nhưng bà sai rồi!!" Bà Huỳnh đứng dậy, cùng ông Huỳnh cũng rời đi để lại một mình bà Trần ở đó như tượng.

.

.

Quang Trung nó chạy thật nhanh ra khỏi khu phố, rồi lao băng ra đường lớn nơi xe chạy qua lại thật đông đúc...

Nó cố tình, nghiến răng, nhắm mắt chạy đua với thần chết, băng một mạch qua đường khi đèn giao thông vẫn còn hiện màu xanh. Lập chạy theo phía sau, hét tên nó thật lớn, mặt mày trắng bệch.

Cái gì tới cũng tới...

"TRUNGGGGGG!!!!"

RẦMMM!!!!

Nó cảm thấy như một quả boom nổ bất ngờ kế bên vậy........

Nó văng ra khỏi mũi chiếc xe to nào đó....xương cốt như bị bẻ gãy ra hết.....

Nằm lăn một đống trên đường, chớp mắt nó nhìn dòng máu đỏ chét động thành vũng trên mặt đường...là của nó. Nó bị tông một cú thật huy hoàng.

Thứ nó thấy cuối cùng khi nó nằm ngơ ngác, tê liệt từng đầu ngón tay giữa đường là gương mặt của nam giáo viên nó trao tình yêu cho, anh đang hốt hoảng hét lên, lay mạnh người nó giữa đống máu lớn, anh thét tên nó lên...cơ mà, tai nó ù quá không nghe rõ.

Nó mỉm cười, khoé môi lại rỉ ra chất lỏng màu đỏ. Nó đưa tay chạm lên má anh. "Em chết cũng được, em không để ai lăng mạ thầy cả. Papa, cả đời này....em yêu thầy. Nhưng tới đây... em... hình như là có duyên mà không có nợ đấy papa, thầy nghe rõ nè, nếu em chết thật rồi thì quên em đi. Em....là một đứa khốn nạn, không thể làm gì cho thầy cả.....em lấy hết của thầy.....nhưng lại....ực, chết tiệt....em mệt quá papa."

"Mở mắt ra!!!"

Nó nghe rõ mòng một anh quát lớn, hai mắt anh nước mắt tràn ra ngoài như suối, nó bĩu môi, làm mặt xấu. "Thầy khóc làm tim em đau quá, papa.... nín đi. Em thấy thật mệt mỏi, em xin phép mọi người....đi ngủ. Tới đây thôi."

"Đừng nhắm mắt, tôi xin em!!! Một chút nữa thôi!!! ĐỪNG BỎ RƠI TÔI!ĐỪNG!! ĐỪNG MÀAAA!!!"

Nó lại một lần nữa, nghe thấy nhiều người gọi tên nó hơn....Nhiều người lay mạnh nó hơn....

Nhưng nó không phản ứng được, cái xe tông nó làm nó giờ phút này không còn biết gì nữa, nó cố nắm tay Lập thật chặt trong những giây phút cuối cùng nó nhìn được mọi thứ xung quanh trong tầm nhìn mờ ảo...

Tiếp đến....bàn tay mang chút hơi ấm cuối cùng của nó buông lòng bàn tay của anh ra, từ từ...

"Khi em không tồn tại.....

Sẽ không ai...

Nói thầy với những lời đó nữa......."

Từ từ....bàn tay nó trượt khỏi tay nàng....

"Em mệt quá....

Xin phép mọi người, tôi ngủ đây......"

Tay nó buông lỏng, mặc kệ bàn tay anh cố níu kéo thêm nhiều thứ nữa.

Nó mệt rồi, chính thức nhắm mắt lại....nó ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro