chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lũ học sinh tập trung đông trong căn tin hơn 5 phút vẫn còn ồn ào nghẹt thở trong đấy, Trung không có chỗ đặt chân vào chỉ biết ngồi ngoài trời nắng nhìn vào nên dần phát bực.

"Căn tin có chuột chết hả? Làm gì đông như vậy?" Trung xé cái bánh mì ngọt rồi ngồi chồm hổm ăn, mắt hướng về phía căn tin.

Quỳnh Lý thấp thoáng lao ra khỏi đám đông đó, trên tay cầm hai lon nước, nó chạy hớt hãi về phía cậu, miệng thì luôn tuồng. "Trung! Trời ơi, còn tưởng là cái gì trong đó... Biết gì chưa?"

"Biết gì cơ?" Trung nhăn mặt. "Đưa nước đây!"

"Thầy Huỳnh chứ ai nữa? Cô Hồng đúng là tinh tế thật, mời thầy ấy đi ăn lãng mạn như phim tình cảm. Đầu heo cậu nên đi xem để ganh tỵ."

"Phụttttt."

Trung phun sạch ngụm nước ngọt ngon lành vừa uống vào miệng ra ngoài. Cậu trợn mắt nhìn Quỳnh Lý. "Cô Hồng?"

"Ừ, bà cô dạy Thể dục cho bọn lớp dưới. Ngạc nhiên gì vậy? Đừng bảo với tớ rằng cậu không biết nhé?"

"C... có nghe bao giờ đâu? Mà cái gì vậy? Kể nghe xem!"

"Làm gì mà hối hả vậy? Từ từ... Chuyện chỉ là cô Hồng mời thầy Huỳnh đi ăn tối thôi, mà mời kiểu lãng mạn lắm, trong kia còn có cả hoa hồng tặng thầy ấy nữa."

Mặt Trung như đơ ra, nó ngẩn ngơ, trong người khó chịu đến mức kì lạ sau khi nghe Quỳnh Lý kể. Tối nay  Lập phải dạy riêng cho cậu mà, nếu đi ăn uống với ai đó không lẽ là bỏ rơi cậu sao?

Khó chịu quá thể. Cậu phải tìm ra anh và hỏi han cho ra lẽ mới được.

"Cô Hồng nha, vòng eo con kiến, xinh xắn, mũi cao mắt sáng,... Nghe nói rằng fan nữ cũng nhiều lắm. Thấy ra, thầy Huỳnh trẻ trung đẹp trai, hiền dịu, lại tài giỏi,... Cậu xem, họ có đẹp đôi không?"

"Đẹp cái gì!" Trung nhét cái bánh mì vào miệng Quỳnh Lý rồi cậu đứng dậy, xách mông đi thẳng lên lớp.

Quỳnh Lý xém mắc nghẹn, nó lấy cái bánh mì ra rồi chau mày nhìn theo dáng đứa bạn khó hiểu của mình, miệng lèm bèm.

"Cái thằng này... bị cái gì vậy?"

---

Gần cuối giờ ra chơi, Trung lấp ló dưới khu vực gần phòng giáo viên vì cậu biết Lập lúc nào giải lao cũng xuống phòng ngồi.

Ngó mắt liếc vào cửa sổ, thấy trong phòng chỉ có mỗi mình Lập làm cậu cảm thấy hớn hở hẳn lên. Anh ngồi viết cái gì đó rất chăm chú, có lẽ là đang xử lý sổ sách.

Gương mặt Lập bây giờ Trung mới có dịp ngắm thật lâu, anh ta.
quả thật là một đại mỹ nhân. Mũi cao, môi đỏ, da trắng, mắt lại đẹp mộng mơ... có phải là quá hoàn hảo hay không?

Tóc anh có một màu nâu hạt dẻ nhìn bình dị, uốn cong nhẹ phần mái, vuốt sang hai bên theo tỉ lệ 7/3. Với bề ngoài xinh đẹp như thần tiên, Trung là người cùng giới còn phải phát mê với anh, kể chi những kẻ khác giới.

Đang nhìn ngó Lập, Trung vô tình nhìn thấy bó hoa hồng bất thường hiện diện trên bàn, tự dưng cậu nhớ đến chuyện của Quỳnh Lý kể mà mất hứng.

Hoa ở đó, có phải anh đã nhận lời đi ăn tối với ai kia?

Còn cậu thì sao?

Lập vô tình ngẩn mặt lên nhìn và trông thấy cậu đứng nhìn vào mà không mở miệng, anh có chút bất ngờ. "Trung? Em tìm tôi hả?"

"..." Cậu không trả lời, vẫn đứng lì ở chỗ đó nhìn vào.

"Em sao vậy?" Lập thấy thái độ của Trung hơi lạ, anh đứng dậy và tiến đến gần cái cửa sổ, đối diện với cậu rồi anh nở một nụ cười. "Tôi xin lỗi nhé, tối nay tôi không thể dạy em được. Chúng ta tạm..."

Thế là anh đã nhận lời người ta... Trung không muốn nghe nữa, liền quay lưng chạy thật nhanh đi khỏi đó.

Lập còn chưa dứt câu đã phải dừng cuộc nói chuyện, anh bất chợt khó hiểu vì thái độ của Trung. Cậu giận anh chuyện gì sao?

---

Cả buổi học còn lại Trung học không vào, ngồi một đống với vẻ mặt chù ụ trong bàn. Suy nghĩ toàn những chuyện trời mây, ai giảng gì thì giảng, cậu vẫn một lòng bay bổng.

Cậu tự khó hiểu về bản thân mình. Tại sao Trung phải khó chấp nhận khi Lập đồng ý lời mời đi ăn với người ta và tạm bỏ qua chuyện kèm riêng cho cậu?

Anh có là gì với cậu đâu... Chỉ là giáo viên thôi mà...

Nghỉ học một hôm, đáng lẽ phải vui lên mới đúng chứ?

Trung ngồi thẳng dậy, chống tay lên cằm, thở dài cố đẩy cho qua chuyện.

---

Cuối giờ, tan học rồi Trung cùng Quỳnh Lý đi ra bãi đỗ xe với tâm trạng đen như mực. Thằng bạn luyên thuyên cái gì dường như cậu.  không nghe thấy mà cũng chẳng để tâm đến. Cậu thẩn thờ vừa đi vừa nhìn xuống đất.

"Nè, là cô Hồng và thầy Huỳnh kìa. Ô ô ô!"

Quỳnh Lý reo lên làm cậu giật mình ngẩn mặt nhìn ngay về phía bãi đỗ xe.

Lập và cô Hồng gì đó đang đứng trò chuyện gần chiếc xe của anh. Cô Hồng còn bất ngờ đưa tay quẹt quẹt má anh nữa...

Tim Trung như bị bóp chặt, cậu đứng hình tại chỗ.

"Trời ơi, là cái gì đây? Sao mối quan hệ của họ lại phát triển nhanh như vậy?" Quỳnh Lý dường như là fan cuồng của cặp đôi đó, nó ôm lấy Trung rồi hú hét.

Trung một mặt đen xì tiến thẳng vào bãi đỗ xe, dặm từng bước chân thật nặng như muốn dằn mặt hai người kia.

"Trung..." Lập hơi chau mày. Trung đi ngang thấy anh mà không thèm một lời chào hỏi, ai đã làm gì cậu hay sao?

"Thằng bé đó...?"

"Là học sinh của lớp tôi. Thôi chào cô, tôi về trước."

"Tạm biệt thầy. Ngày mai đi sớm không? Hay tôi rước thầy đi ăn sáng..."

Từng lời của cô Hồng lọt vào tai Trung. Cậu nghe khó chịu hơn bất cứ âm thanh nào. Lôi mạnh chiếc xe ra rồi phóng lên, câụ đạp bất chấp ra thẳng cổng trường.

Lập nhìn theo cậu, có chút lo lắng, anh đáp lại cô Hồng mà mắt vẫn hướng nhìn đi. "Thôi ạ, để hôm khác vậy."

---

Trung đạp xe về nhà thật nhanh, cố gắng rời khỏi khu vực trường học thật xa.

Cậu khó thở.

Cực kì khó thở.

Cậu cảm thấy như mình như một đứa trẻ đang tị nạnh, Huỳnh Ngọc Lập là Huỳnh Ngọc Lập, chẳng phải anh cũng nên có một cuộc sống, một người để nương tựa riêng?

Cậu thì có cái quyền gì, có cái tư cách gì để hờn dỗi?

"Ngu ngốc... ngu ngốc quá mà..."

Chân đạp nhanh hơn.

Tối nay không có Lập, cậu vẫn ổn, cậu không cần anh đến bên cạnh. Trước kia không có anh Trung vẫn có thể sống qua đêm, bây giờ vẫn vậy thôi. Cậu sẽ tự lo liệu cho mình.

Lập có đi ăn với ai... mặc kệ anh ta.

--------------------------------------------
M.n có góp ý gì thì cmt nhé nhiều khi tui có thiếu sót mà ko bt
Cảm ơn vì đã đọc♥️♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro