chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói sao thì nói...

Qua một đêm dài chán nản thì hôm nay Trung phải nói là vác đôi mắt panda thần thánh vào lớp để lũ bạn nó cười vào mặt.

Như bình thường cậu sẽ há mồm chửi cho lũ cười nó một trận bão cấp 20, nhưng hôm nay thì không. Cậu lủi thủi lết xác về chỗ ngồi rồi ôm cặp ngó mắt ra cửa, trông thật đáng thương.

Một người trong cả lớp - vị lớp trưởng xinh đẹp bước xuống vỗ vai cậu. "Trung..."

Trung đoán lớp trưởng thấy tâm trạng cậu tệ nên đến an ủi cậu. Trung cảm thấy hạnh phúc, nhưng lại làm giá hất tay lớp trưởng ra, lắc đầu từ chối. Cậu thích mình giống trong phim.

Vị lớp trưởng vỗ vai cậu lần nữa.

Ok, đúng ý cậu. Trung thích cảm giác được như thế này. Lại ra vẻ buồn rầu, cậh xoay sang nơi khác. "Mặc kệ mình..."

"Đưa tôi cuốn vở bài tập Anh ngữ. Hôm nay thu bài."

Ơ kìa...

Cậu thì ngơ ngác vì quê ngẩng mặt nhìn vị lớp trưởng đang chìa tay ra, còn cả lớp thì đang cười ầm ầm lên. Trung lườm lớp trưởng của mình một cái rồi đưa tay đập mạnh vở bài tập lên bàn tay đang xoè ra.

"Trung, sao trống không vậy? Thầy Huỳnh trừ điểm chết nhà ngươi đấy."

"Không có làm. Bảo thầy ấy trừ đi, làm gì làm đi. Hứ!" Trung cau có hất mặt đi.

Lớp trưởng không nói gì, nhún vai rồi đem vở của cậu lên nhập vào chồng tập ngay ngắn trên bàn giáo viên, chờ đợi giáo viên dạy Anh Ngữ vào kiểm tra.

.

.

.

Thế là Trung bắt đầu tiết một với gương mặt không thể đen hơn. Lập bước vào lớp mà cậu không thèm nhấc mông lên chào. Anh ngó mắt nhìn cả lớp đang đứng nghiêm chào mình một lượt rồi thấy Trung không thèm đứng nên chau mày nhìn cậu một hồi lâu.

Cả lớp đứng lâu nên cũng nhăn nhó quay mắt ngang dọc nhìn kẻ duy nhất không đứng.

"Đứng dậy coi!" Quỳnh Lý ném mảnh giấy vo tròn thành cục vào đầu Trung rồi trừng mắt xoay qua nói nhỏ.

Câụ chán nản, đứng dậy với thái độ khó chịu.

Huỳnh Ngọc Lập thoáng nhíu mày, rồi anh đưa tay ra hiệu cho học sinh mình ngồi xuống nhưng liền nói. " Quang Trung đứng đó, thầy muốn em làm gương cho các bạn sau này phải lễ phép với giáo viên."

Thấy chưa? Anh ghét cậu... Trung bậm môi căm phẫn nhưng không dám cãi, đứng đó.

Lập bắt đầu ngồi vào ghế giáo viên và xử lí vài việc vặt trước khi bắt đầu học bài mới, trong đó có kiểm-tra-tập.

Anh khá hài lòng với thái độ học tập của lớp qua những vở bài tập đầy đủ, trình bày sạch sẽ. Môi dần nở một nụ cười.

Nhưng nụ cười chợt tắt khi kiểm tra vở của nam sinh họ Trần. Anh nhíu mày. "Quang Trung, bài tập đâu?"

"Không làm." Trung trả lời mà không thèm ngó nhìn anh.
                                    
Lập trợn mắt ngạc nhiên. "Em ăn nói kiểu gì vậy?"

"Dạ-thưa-thầy, em-chưa-làm-bài." Cậu nghiến răng từng câu chữ, thái độ khó chấp nhận.

Lập dần cảm thấy khó chịu, ann bực tức. "Bài phạt 50 lần, mai nộp cho tôi."

"50 lần... sợ chắc..."

"Em nói cái gì đó?" Lập hỏi mạnh cái kẻ vừa lèm bèm trong miệng.

"Dạ không."

"Em đừng tưởng tôi không dám ghi tên em vào sổ nhé. Cẩn thận một chút đi!"

"Dạ."

"Giờ ra chơi xuống phòng giáo viên gặp tôi."

Tiết học diễn ra khá căng thẳng vì thái độ khó chịu của Lập. Cả lớp lườm Trung rách mặt.

Vâng, cậu đương nhiên hất mặt với lý do của riêng mình là do anh trước. Do anh bỏ rơi Trung, cậu không làm được bài tập, nên như vậy.

Gặp thì gặp, cậu không ngán Huỳnh Ngọc Lập đâu.

---

Đúng như lời hẹn, giờ ra chơi Trung liền vác gương mặt cau có xuống gặp Huỳnh Lập. Đứng trước cửa phòng, cậu đã thấy cái kẻ gai mắt nhất trường. Bà cô họ Hồng gì đó dạy thể dục cớ gì hôm nay lại xuất hiện ở phòng giáo viên ngay giờ này.

Trong phòng chỉ có Huỳnh Lập đứng nói chuyện vui vẻ với cô ấy như vậy khiến Trung nổi đom đóm mắt.

"THƯA THẦY EM ĐẾN RỒI."

LẬP và cô Hồng nhìn ra phía cậu đang đứng, Lập ra hiệu cho cậu vào rồi nói gì đó với cô Hồng mà cô ta mỉm cười nói ngọt. "Thế 10 phút nữa tôi chờ tại căng tin nhé."

"Vâng."

Bà cô Hồng trước khi ra khỏi phòng còn liếc Trung một cái như bảo cậu phá đám. Úi giời ba cái thứ bánh bèo vô dụng. Cậu hậm hực vì nghe thấy Lập đi ăn với cô ta, dậm chân bước vào.

"Ok, Trung, lý do gì mà em không làm bài tập?" Lập ngồi chéo chân, nhìn cậu với đôi mắt uy nghiêm.

"Em không biết làm." Cậu hất mặt đi.

"Cái gì? Em đang tìm cớ hả? Bình thường em cũng làm những dạng bài như vậy mà? Rõ ràng là nói dối, ham chơi quên học có phải không? Tôi có cảm giác như e-..."

"Thầy đừng có mắng người ta! Thầy phải nhớ là mỗi ngày môn này thầy hướng dẫn em mới hoàn thành chứ!"

Lập trợn mắt nhìn nam sinh trước mắt mình. Hôm nay quả thật Trung khác lạ, còn dám lên tiếng cãi lại anh nữa. "Ý... ý em là sao?"

"Không có gì. Nói chung ngày mai em sẽ chép cho thầy 50 lần bài phạt, bài tập ngày mai em sẽ làm đầy đủ tuyệt đối. Còn nữa, em không cần thầy giúp luôn."

"Nghe có vẻ hay?" Lập có hơi bất ngờ, anh phì cười, đan hai bàn tay lại với nhau rồi nhìn cậu một cách hứng thú. "Không cần tôi giảng sao?"

"Không cần, không có thầy em vẫn sống... ok?"

Câu này... nghe lạ lạ...

Cứ như cậu đang trách anh vì việc...

"Em giận tôi vì hôm qua tôi nghỉ à?" Lập chớp chớp mắt.

"Không!" Cậu lắc đầu. "KHÔNG BAO GIỜ!"

"Em cần gì hét lên như vậy?" Anh sững người. "Hôm nay em sao thế?"

"Thầy đi ăn đi, cô Hồng chờ đấy. Em về lớp đây."

"T... Trung!"

"Coi kìa... thằng bé sao thế không biết..."

---

Sao mà Trung ghét cái cảm giác này quá...

Cậu ghét khi nghĩ đến cảnh Lập vui vẻ ăn uống với người đàn bà đó.

Cậu cực ghét bọn bàn tán về việc họ đẹp đôi với nhau như thế nào...

Không phải vì Trung gato khi cậu thuộc dạng FA mà phải nghe đến việc các cặp đôi vui vẻ.

Cậu chưa bao giờ như vậy...

Cũng không phải là Trung ghét một trong hai người đó.

Nhưng lạ thật...

Trung không hề thích cảm giác bây giờ...

"Thật khó chịu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro