chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học, một mình Trung đạp xe về nhà, không đợi Lập lái xe ra trước nữa. Vâng, người ta bận đi hẹn hò thì làm sao có thời gian dạy cho cậu chứ...?

Về nhà rồi lặng lẽ né tránh gia đình, cậu lết thân lên phòng, ngồi vào bàn học rồi lấy tập sách ra để... ngắm. Cảm thấy thật cô đơn.

Cậu ghét anh. Ghéttt.

Gục mặt xuống bàn, cậu buồn chán khép mắt lại... nghĩ mong lung một chút về hình dáng ai đó.

.

.

.

"Trung."

Trung bỗng nghe một giọng nói ngọt ngào hết sức đánh thức giấc ngủ ngắn ngủn của cậu.

"Thầy..." Trung trợn trắng mắt khi trông thấy người vừa đánh thức cậu.

Lập ngồi cạnh Trung, còn khoanh tay uy nghiêm, lên giọng. "Em học bài đây sao? Tự thân làm hết đống bài đây sao?"

"Sao thầy lại ở đây?" Trung trợn mắt.

"Em bị con gì cắn à?" Anh nhíu mày. "Tôi đến dạy chứ làm cái gì?"

"Không cần! Người ta sẽ bảo rằng em phá hoại đời tư của thầy. Thầy né né ra đi!"

"Đời tư cái gì? Em nói cái gì thế?"

Lập có vẻ khó chịu.

Nhưng cậu còn khó chịu hơn.

Cái kiểu gì mà anh lại còn dám giả điên không biết gì với cậu?

"Thầy không cần tốn thời gian ở đây dạy dỗ một đứa khó ưa như em. À, cô Hồng không chờ thầy ở nhà hàng nào hay sao?"

Trung khoanh tay lại, quay mặt sang hướng khác.

Lập nghe xong, hơi nhíu mày rồi anh chợt nhếch khoé môi thích thú. "À... hiểu rồi..."

Ho khan một tiếng, anh ghé sát tai cậu. "Phải ha, có hẹn với cô Hồng mà... Phải đi ngay thôi... Kẻo ở lại có người chướng mắt."

"T... Thầy..." - "Nói một tiếng là đòi đi thật à? Thầy là đồ vô tâm!" Trung gào thét sâu trong tâm can.

Anh trông thấy cậu như vậy, gương mặt của Trung thật sự là không từ nào diễn tả được độ bựa hơn là hai chữ 'khủng khiếp'.

Anh cười, rồi lại nói. "Em có thể tự học mà đúng không?"

"Thầy thật là quá đáng mà!" Cậu hét. "Ngày mai em sẽ vào lớp mà không có bài tập như hôm nay, ok? Thầy cứ đi hẹn hò, THOẢI MÁI ĐÊ! EM SẼ PHÁ BANH CÁI LỚP."

"Nè nè." Huỳnh Lập ngạc nhiên. "Em đang uy hiếp tôi cái gì đấy?"

"Hứ... ĐI-THỬ-ĐI?"

"Nhóc à, nếu em không phải là con trai..." Lập chống tay lên cằm, nhìn cậu với đôi mắt say đắm. "...Người ta sẽ nghĩ em là người yêu tôi, đang GHEN đấy."

Tim Trung như ngừng đập.

Đưa tay lên bóp lấy ngực trái của mình, cậu quay gương mặt đang đỏ lự sang nơi khác, thở hì hục rồi hét lên. "Thầy điên rồi! Tôi chỉ là..."

"Em không chăm học đâu, đừng có lấy lý do không có tôi dạy nên em bực mình." Huỳnh Lập từ phía sau cậu, cười một nụ cười thật gian xảo, đưa ngón tay trỏ quyến rũ lên vuốt một đường từ vai xuống cánh tay Trung.

Hành động gì đây?

Cậu dựng hẳn người lên, cảm giác da gà da vịt gì nổi lên hết.

"Thừa nhận đi chứ, chàng trai ạ. Em ghen à?"

Lập là người có xu hướng tình dục lạ như vậy hay sao? Trung hơi bất ngờ đó... Hít hít vài hơi lấy lại hô hấp, vỗ vỗ vài cái lên ngực trái, cậu quay mặt lườm anh.

"Thầy nói năng bậy bạ gì vậy?"

"Ôi trời ạ. Thừa nhận đi rồi tôi cho em một cơ hội làm "honey" của tôi~"

À à à, Trung biết rồi. Anh đang trêu đùa cậu. Nhưng mà cỡ nào đi chăng nữa thì anh cũng phải nằm dưới không nằm trên được đậu.

Quá đáng.

Nhìn mắt anh hiện rõ sự thích thú sau khi xem gương mặt đỏ lự của cậu kìa.

"Thầy quả là quá đáng. Em không đùa đâu!"

Lập phá lên cười rồi anh vỗ vỗ vai cậu. "Ha ha, thật sự là vui lắm Trung à!"

Cái gì mà vui? Đối với Lập, đem tình cảm của người ta ra chơi là vui à? Trung cười cứng ngắc rồi đưa từ từ ngón giữa lên trước mặt Lập.

"Coi nào... học hành đi đã..."

"Không học!"

"Nào~" Lập không giỡn đâu, anh cảm nhận cứ như Trung đang phát ghen giữa anh với cô Hồng vậy... Có hơi kì lạ? Em ấy là con trau? Phải chăng anh bị điên rồi mới nghĩ vậy?

Trung quay mặt sang hướng khác.

Lập cười nhẹ. Chẳng hiểu nổi là anh nghĩ cái gì mà lại đi nghiêng người, tựa nhẹ đầu lên đôi vai vững chắc của nam sinh tinh nghịch nọ khiến cậu một phen giật mình nhẹ.

Anh nói với chất giọng nhỏ nhẹ, trêu ghẹo. "Thật ra là tôi đã từ chối lời mời đi ăn tối qua với cô Hồng rồi, sáng nay đi ăn chỉ là xem như bù cho cô ấy. Tôi không muốn người ta nghĩ mình mất lịch sự..."

Trung nghe rõ xong liền nghệch mặt ra. "Thầy nói cái gì?"

"Tối qua tôi không đi ăn với cô ấy..."

"Thế tại s-..."

"Vì nhà tôi có việc nên tôi phải nghỉ một đêm. Em còn chưa hiểu thì tôi thật tình không còn gì giải thích."

Oh my goddddddd!!!

Đây là cú sốc nhất với Trung.

Hoá ra từ qua đến giờ cậu như một thằng điên tự nghĩ rồi tự hành động không khác gì tâm thần. Khốn nạn làm sao...

Cậu quay lại nắm lấy tay Lập rưng rưng nước mắt. "Em đã tưởng thầy có người yêu bỏ rơi em... Hức hức..."

Làm sao đây? Lập nghiêng đầu, anh chợt phát hiện tim mình đập mạnh dần lên ngay giây phút này...

Không thể nào...

Anh hơi rụt rè rồi ngại ngùng rút tay lại...

"Kì thật... Lại phải ở giá chỉ vì một đứa học trò sao?"

"Hí hí, thế thầy có thể lấy em làm người yêu cũng được."

"Thôi bậy bạ quá, lấy viết ra đi!"

"Dạ~~~"

Chưa biết lời vừa rồi là đùa hay thật của thằng nhóc...

Nhưng Lập rõ ràng đang ấn cuốn sách vào mặt để khéo léo che đi đôi gò má ửng hồng bấy giờ.

.

.

.

Buổi học kèm kết thúc thật có hậu khi đống bài tập của Trung được giải quyết xong, kèm luôn ân sủng được miễn chép phạt.

Tâm trạng cậu rạng rỡ trở lại, chuẩn bị tiễn nam giáo viên xinh đẹp ra về.

"Thầy về trước, nhớ ngày mai vào lớp sớm, không được đi trễ."

"Rõ~~~"

Anh họ Huỳnh mỉm cười nhẹ rồi quay lưng đi về phía cửa, cậu nhìn theo rồi chợt đưa tay gọi lại.

"Thế thầy vẫn chưa có người yêu phải không? Nhớ đừng bỏ rơi em đấy nha. Pai pai thầy."

Lập lặng một hồi rồi quay mặt lại đá nhẹ mắt cho Trung kèm theo lời đáp cực quyến rũ.

"Tôi chưa có người yêu... nhưng vài người đang để ý tôi, em cũng muốn tán tỉnh tôi chứ?"

"H-hả?"

"Đừng ngọt ngào quá đáng... tôi sẽ thích em đấy, đáng sợ lắm..." Anh nói rồi cười một cái chết người, rời khỏi phòng như một con mèo nhẹ nhàng.

...

...

...

Cái đá mắt đó...

Lời nói ban nãy...

Là LỪA TÌNH sao...?

Chết tiệt...

Trung "dính thính" rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro