chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung nheo mắt nhìn bà cô Hồng từ xa đang đứng trao bó hoa to cho Lập...

Cậu thấy tất cả qua cái ống nhòm này. Hưmmm...

"Cô ta quả thật là mặt dày mà, thầy Huỳnh rõ ràng không hứng thú gì mà cứ đeo bám mãi." Cậu lèm bèm chửi rủa.

"Hở?" Quỳnh Lý vừa ăn miếng bánh vừa nói. "Cậu không biết khi người ta không thích, cậu cứ bám theo thì người ta dần thích không?"

"Cái gì?" Cậu trợn mắt. "Có chuyện đó à?"

"Sao lại không? Ê ê ê! Này, đi đâu đấy? Này này!"

Quỳnh Lý lắc đầu khó hiểu nhìn đứa bạn một mạch rời khỏi dãy hành lang nhanh như một vị thần. Kì lạ, mà cũng mặc kệ. Nó nhìn xuống sân trường, tiếp tục quan sát nam giáo viên họ Huỳnh và bà cô Hồng.

---

Lập nhận hoa, còn mang trên tay. Vừa đưa tay chào tạm biệt người đồng nghiệp tốt bụng, anh quay lưng đi được vài bước thì chợt nghe tiếng gọi hơi hỡi từ phía sau.

Thế là cả anh và cô Hồng nhìn cái kẻ đang hì hục chạy lại.

"Trung?"

Cậu chạy lại rồi cuối người thở lấy lại hô hấp.

"Là học trò thầy à?" Cô Hồng nhìn Lập.

"Vâng." Anh trả lời rồi tiến đến gần Trung hơn. "Em tìm tôi?"

"Không thầy thì ai?" Cậu ngẩn mặt lên rồi cầm lấy tay kia của anh đặt lên một cành hoa bằng nhựa màu vàng, tiếp đến hất mặt với bà cô họ Hồng. "Em tặng hoa cho thầy ấy, cô nhìn cái gì?"

"Ô thằng bé này..." Bà cô Hồng nghệch mặt ra.

Lập cười mỉm, huých nhẹ vào vai Trung. "Em ngắt cái thứ này từ bình hoa trên lớp học đúng không? Trả lại em, gắn lại cho đàng hoàng vào. Thật là..."

"Thầy chê của em? *phồng má* Sao thầy nhận của cô ấy được?"

Lập định mở miệng nói gì đó nhưng bà cô Hồng tiến lên, không ai nhờ mà lên tiếng trước. "Vì cái này là hoa thật đấy em à. Em ngắt hoa trong lớp sao người ta dám lấy? Hơn nữa còn không phải hàng thật."

Nực cười, cậu nhíu mày đáp lại bà cô. "Hoa giả tình thật nha nha nhaaa. Cô dám cá cược với em hoa nào tàn trước không?"

Lập phì cười.

Cô Hồng thì có vẻ hứng thú với cậu, cô ấy cong môi nở một nụ cười thân thiện, vâng, nụ cười mở đầu cho cuộc chiến giữa cả hai. "Cô có chuyện phải đi nên lần này đành thua em vậy, có cơ hội thầy sẽ chiến với em."

"Tuỳ cô." Trung hất mặt. Haizz đúng là bánh bèo vô dụng mà.

Cô Hồng chào Lập rồi dần rời khỏi đó. Cậu ngó mắt thấy cô ta đi mới giật lấy bó hoa trên tay Lập, trề môi nhăn mặt. "Cái thứ này... xấu quắt!"

Lập khẽ giọng, anh nhướn mày. "Em muốn làm gì thế?"

"Tiêu huỷ cái thứ này."

"Điên khùng, mau trả lại cho tôi."

"Ơ, thầy nhận hoa của người ta khác nào mở đầu cho một bước trong mối quan hệ 'đó đó'? Không nhớ thầy hứa gì với em sao?"

Cậu phẫn nộ.

Trái với thái độ đó, Lập chỉ khéo léo đưa ngón tay quyến rũ ấn vào mũi Trung một cái mà trêu chọc. "Đã nói là em đừng có tỵ nạnh với người ta, em rõ ràng không khác gì ghen cả..."

Cậu đỏ lự mặt vì câu nói bông đùa của anh giáo viên họ Huỳnh. "Ghen ghét cái gì? Tôi chỉ là..."

"Dù sao... cảm ơn vì hoa." Anh cười tươi. "Tí lên lớp tôi sẽ ghi tên em vào sổ vì phá hoại tài sản nhà trường."

"Ơ kìa... có cảm giác hệt như là thầy khoái cô Hồng lắm vậy..." Cậu khó chịu, xoay mặt sang nơi khác.

"Miễn là em tặng thì đặc biệt hơn ai cả ngốc à."

Anh ấy đưa tay ấn vào trán Trung làm cậu bật nhẹ đầu ra sau một cái rồi liền cười thẹn, cùng bó hoa đỏ và cành hoa nhựa bé nhỏ rời khỏi đó.

Nhìn dáng Lập từ phía sau, từ từ rời đi mà tim cậu đập thật mạnh.

Từng lời anh nói... sao thật là ngọt ngào...

Trung hệt như một đứa mất hồn đứng giữa sân trường nhìn theo anh.

---

"Trung!" Lập nhăn mặt, đưa cây thước đánh vào tay cậu một cái cho cậu tỉnh.

Cậu giật mình nhìn anh rồi xoa xoa tay. "Sao thầy đánh em?"

"Hôm nay em sao vậy? Cứ thờ thờ thẫn thẫn..." Anh khó hiểu. "Tôi kèm em hết lực mà em cứ như vậy làm sao mà có hiệu quả được? Em mơ mộng cái gì?"

"Có gì đâu? Em làm bài nè." Cậu đỏ mặt, cầm cây bút lên hoàn thành mấy câu hỏi nhỏ trong bài tập. Để Lập biết Trung đang dành tâm trí nghĩ đến những lời nói của anh thì... xấu hổ chết.

Anh lườm cậu, đưa đầu thước chặn ngay đầu bút cậu, đẩy ra khỏi trang giấy.

Trung trợn mắt nhìn anh. "Em đang làm..."

"Không cần, xem thường câu hỏi của tôi à? Em đang nghĩ cái gì mà thờ thẩn?"

"Em không biết... cơ bản là..." Cậu gãi gãi đầu. "Nghĩ tới chuyện... ban sáng trong trường... cứ nhớ đến thầy..."

Bây giờ nói xong Trung liền bụm miệng lại. Chết tiệt, tự dưng cái miệng lại đi nói hết ra... Cậu thật sự chẳng còn mặt mũi nhìn anh tiếp...

Nghe nam sinh hoàn thành trọn câu nói chân thật của mình, Lập bỗng dưng lại thấy hạnh phúc và có chút vui trong lòng. Hai gò má tự dưng ửng hồng bất chợt, anh cười tủm tỉm.

Cậu thấy anh thái độ như vậy liền ấp úng cố giải thích tìm đường ra. "T-thầy đừng có mà hiểu lầm nha, e-em chỉ là nói nhầm... Ý em là..."

"Học thôi." Anh rẽ sang chủ đề khác vì anh thừa biết càng nói cậu sẽ càng xấu hổ.

"..." Trung khổ sở.

"...Học tiếp thôi, em viết xong câu này nữa... là hoàn thành buổi kèm hôm nay."

Làm bài thì làm, mặt cậu vẫn như trái cà chua. Lập còn không nhịn được cười.

Vậy là xác định rõ rồi... giới tính Trung bắt đầu có vấn đề kể từ hôm nay.

Để cậu ngẩm lại xem Trung bị anh càng họ Huỳnh này "bẻ cong" từ bao giờ. Đầu tiên, cậu treo hình anh trong phòng, sau đó, cậu lăn lộn với những cái nhìn lén anh, tiếp đến, Trung tiếp xúc càng nhiều với anh thì càng bối rối, cho đến hôm nay, cậu dần nuôi ý định 'giữ' Lập cho riêng mình.

Ồ...

Giờ làm sao đây? Chuyện này mà lộ ra ngoài cậu làm sao mà sống?

Liếc nhìn anh một cái, Trung thấy anh đang chăm chú nhìn cậu. Giật mình một cái khi hai mắt giao nhau làm cậu như bị điện giật.

"T-thầy nhìn cái gì?"

"Ờ không."

Đây là phản ứng của kẻ nhìn trộm người ta sao? Nhìn trộm xong lại ra vẻ không làm gì... Trung dần đưa ngón giữa lên với Lập mất.

"À, Trung nè, mắt em đẹp thật đấy!" Lập có vẻ đang muốn làm cậu vỡ tim ra.

"Hớ~" Cậu hất mặt tự tin. "Đó giờ mà."

"...Em tuyệt lắm, thật sự rất đẹp trai. Nếu chịu học hành... biết đâu nữ sinh theo đàn đàn nhỉ?"

Trung hển hển mũi, rõ ràng cậu cũng được nữ sinh theo đuổi mà... chẳng qua là... "Người ta không hứng thú với nữ nhân~"

Opps!!!

Lại nữa... Cậu liền bụm miệng lại.

Lập chớp chớp mắt nhìn cậu như sinh vật lạ. "Em nói cái gì đấy?"

"K... không có gì."

Cái gì thế này...?

Cậu thấy anh có thái độ hơi lạ. Cái này là lạ thật đấy... Có cái gì đó hơi nhói bên ngực trái Trung. Hình như anh thuộc kiểu người không thích lắm cái cảnh nam nhân mà lại không hứng thú với nữ nhân.

Chết rồi...

Lập nghĩ cậu thật kì lạ ư?

Sao lại nhìn Trung như vậy?

"...H... học nhanh rồi nghỉ nào~" Cậu cười trừ rồi cầm bút ráng làm thật nhanh phần còn lại để tránh ánh nhìn dò xét từ anh.

Thật sự là hơi khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro