Chương 7: Động tình H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tới rồi."

Kim Gia Ân dừng xe, quay đầu nhìn An Hữu Trân.

Tuy rằng biết rõ ngày mai hai người sẽ lại được ở bên nhau cả ngày, nhưng nghĩ đến chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nữa thôi phải chia tay nhau, vẫn nhịn không được cảm thấy luyến tiếc nhớ nhung.

"Ân."

An Hữu Trân vẫn duy trì tư thế đối diện Kim Gia Ân, miệng đáp nhưng thân thể không hề nhúc nhích.

"Tiểu quỷ không nỡ đi sao?"

Đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt An Hữu Trân, nét mặt Kim Gia Ân trở nên thật quyến rũ, ẩn chứa một tình yêu thật nồng đậm.

"Ân. . ."

Bĩu môi thừa nhận, An Hữu Trân đưa tay nắm lấy bàn tay Kim Gia Ân đang vỗ về trên mặt mình kia.

"Được rồi, ngoan, ngày mai lại gặp a."

Kim Gia Ân nói, tay vẫn khẽ vuốt khuôn mặt An Hữu Trân.

"Ân . . . Được rồi. . . Em đi đây a. . ."

An Hữu Trân đáp lời, nhưng vẫn ngồi đó, ngay cả động tác mở cửa cũng không có.

"Ân." Kim Gia Ân cũng không nhúc nhích.

Thời gian qua thật mau . . . Nháy mắt đã hơn một giờ trôi qua . . .

"Ân. . . Em phải đi thôi a. . ."

"Ân, về ngủ sớm một chút. . ."

Hai người lời nói và hành động hoàn toàn bất đồng vẫn ngồi yên trên ghế.

Lại hơn nửa giờ nữa trôi qua. . .

Lý trí Kim Gia Ân rốt cục cũng thanh tỉnh lại, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ khuya.

Hơn 6h tan sở, ăn tối xong thì hơn bảy giờ, sau đó lái xe đưa An Hữu Trân về nhà, khoảng tám giờ tới trước cửa nhà An Hữu Trân, nhưng lại ngồi trong xe suốt hơn hai tiếng.

"Trân, em nên vào nhà đi."

Ai cũng luyến tiếc đối phương không nỡ chia tay, cho dù trời đang dần về nửa đêm.

An Hữu Trân cũng biết lúc này nên vào nhà, mở cửa xe, chậm rãi nhấc mông ra bên ngoài, nhưng nửa ngày chỉ nhích được không đến vài cm. . .

"Xì. . ."

Kim Gia Ân nhịn không được bật cười ra tiếng, nhướng người hôn mặt An Hữu Trân, ôm cổ của nàng cười khẽ

"Tiểu quỷ, sao em có thể đáng yêu như vậy, tôi yêu em nhiều lắm a. . ."

"..."

Mặt An Hữu Trân lập tức đỏ ửng lên, khuôn mặt Kim Gia Ân đang kề sát bên tai nàng, cứ mỗi một câu lại phả nhiệt khí vào trong lỗ tai. Vì không gian trong xe không lớn, nên thân thể Kim Gia Ân dựa hẳn vào nàng, bộ ngực mềm mại chạm vào bả vai của nàng. . .

"A? Tiểu quỷ, em lại đỏ mặt a . ."

Hoàn toàn không chú ý tới điểm dị thường của tiểu sắc lang họ An, Kim Gia Ân tươi cười thật sáng lạn, nàng cười đến rung người khiến bộ ngực đang tựa vào bả vai An Hữu Trân cọ sát một chút . . .

"Ân. . ."

An Hữu Trân vòng tay ôm eo Kim Gia Ân, cố gắng làm cho cả người Kim Gia Ân ngồi vào trên người mình, sẵn tay đem cánh cửa xe đang mở đóng lại.

"Sao vậy?"

Để mặc An Hữu Trân ôm mình, Kim Gia Ân dựa vào An Hữu Trân, ngón tay vẫn tiếp tục vân vê khuôn mặt người nọ.

"..."

Nữ nhân này là yêu tinh chuyển thế hay sao?

An Hữu Trân cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi Kim Gia Ân, cái lưỡi tham nhập đẩy khớp hàm của nàng ra, tàn sát bừa bãi trong miệng nàng.

"Ân. . ."

Khẽ rên rỉ, Kim Gia Ân rất nhiệt tình mà đáp lại An Hữu Trân, tay ôm lấy cổ nàng.

Không cam lòng như hiện tại, An Hữu Trân buông tha đôi môi Kim Gia Ân, không chút do dự cúi đầu hôn từ cằm chậm rãi xuống cổ, mọi chỗ đi qua đều lưu lại dấu vết thực rõ ràng. Bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mảnh khảnh cũng dời ra phía trước, dần dần cởi bỏ nút áo sơ mi, lộ ra cảnh đẹp vô hạn bên trong.

"Trân. . . Không được. . . Đừng hôn nơi đó, ngày mai còn phải đến công ty đó . . ."

Kim Gia Ân mê man dựa vào một chút lý trí còn lại, thốt ra những câu đứt quãng, tay đang đặt trên vai An Hữu Trân cũng vô lực đẩy người đang tàn sát bừa bãi trên người của mình ra.

Tuy rằng Kim Gia Ân không dùng sức đẩy mình ra, nhưng An Hữu Trân vẫn lùi lại một chút, ánh mắt đầy lửa nóng mà nhìn thân thể ẩn giấu bên trong lớp áo sơ mi nửa khép nửa mở kia.

"Trân. . ."

Bình thường Kim Gia Ân luôn như yêu tinh tái thế khiêu khích An Hữu Trân, vào lúc này lại xấu hổ đỏ mặt, lấy tay muốn che ngực mình lại, nhưng bị An Hữu Trân bắt lấy, còn chưa kịp phản ứng, An Hữu Trân liền cúi đầu hôn lên khe hở giữa bộ ngực.

Nắm lấy bàn tay Kim Gia Ân đang ôm lấy cổ mình, để lại một dấu hôn nơi bầu ngực, thu bàn tay lại, nhẹ nắm lấy khuôn ngực hoàn mỹ đang ẩn nấp dưới bra kia. . .

"Ân. . . Nó thật lớn, thật tròn, thật đáng yêu. . ."

Khẽ vuốt ve nơi thần bí đó, thanh âm khàn khàn phát ra khiến Kim Gia Ân mặt vốn đã rất đỏ trở nên càng đỏ hơn.

"Trân. . . Đừng như vậy. . ."

Suốt bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Kim Gia Ân cảm thấy thật xấu hổ, cau mày nhắm nửa con mắt, thân mình càng ngày càng nóng lên, biết rõ nếu cứ như vậy nữa sẽ không thể khống chế được, nàng muốn đẩy An Hữu Trân ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực, thậm chí lại cực kỳ khát vọng với động tác vuốt ve kia.

Ngượng ngùng nhất chính là nơi bí ẩn nào đó dường như đã ướt đẫm.

Thở gấp, nhẹ nắm hai bầu ngực mà bắt đầu xoa bóp, khiến Kim Gia Ân nhịn không được bắt đầu rên rỉ. Chưa đủ cảm giác, tay phải của An Hữu Trân tiếp tục xoa bóp, tay trái luồn ra phía sau lưng, sờ soạng cởi bỏ nút thắt bra, tay phải kéo bra lên ném qua một bên, miệng ngậm lấy hạt đậu đang căng cứng nổi lên đầy khiêu khích. . .

Kim Gia Ân bỗng nhiên cảm thấy đầu ngực mình chợt lạnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị động tác của An Hữu Trân kích thích phải bật ra tiếng rên rỉ thật lớn.

"A. . . Đừng. . ."

Cảm giác An Hữu Trân đang ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên của mình, đầu lưỡi vuốt ve lấy nó, Kim Gia Ân trong lòng thầm oán giận, tay lại không kiểm soát được mà ôm chặt lấy đầu An Hữu Trân đang ở trước ngực mình, khiến nàng gần sát thân thể của mình hơn.

Dường như vẫn chưa đủ, một bàn tay trượt dần xuống đến phía dưới, luồn xuống dưới váy, chạm vào nơi đang ẩm ướt nào đó, An Hữu Trân mỉm cười xấu xa, ngẩng đầu nhìn Kim Gia Ân tóc phủ tán loạn, hai má đỏ bừng, thở gấp, nói

"Ân, thì ra chị mẫn cảm như vậy a."

"Trân. . . Đồ xấu xa!"

Câu nói vô lại kia khiến Kim Gia Ân nổi giận, nhưng lại không biết làm gì con người đang đùa bỡn thân thể của chính mình kia, chỉ có thể thực yếu đuối mà mắng ra một câu khiến An Hữu Trân nghe xong càng thêm phấn khởi.

Vốn tưởng rằng An Hữu Trân sẽ tiếp tục mấy chuyện xấu xa kia, nhưng đột nhiên nàng lại đứng thẳng người dậy, thu hồi hai bàn tay đang bận rộn kia lại, Kim Gia Ân nghi hoặc nhìn, đồng thời trong lòng cảm thấy thật mất mát.

"Em. . ."

Nhìn chiếc ghế đang được duỗi thẳng ra, Kim Gia Ân nháy mắt đã hiểu được dụng ý của tiểu sắc lang họ Lâm.

Chẳng lẽ thật sự phải ở trong xe như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro