Chương 8: Đại sắc lang H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, An Hữu Trân chống tay xuống ghế, nằm lên phía trên Kim Gia Ân, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của mỹ nhân, lộ ra một nụ cười thật xấu xa.

"Ân. . . Chị thật đáng yêu a."

Kim Gia Ân cắn môi trừng mắt nhìn An Hữu Trân, quay mặt đi không thèm nhìn cái tên đang mang vẻ mặt đắc ý kia. Bất đắc dĩ cảm thấy có một ánh mắt cực nóng đang lướt khắp cơ thể mình, từ cổ, xuống bờ vai, lướt qua bộ ngực, xuống vùng bụng phẳng lỳ, cuối cùng dừng chân ở nơi bí ẩn nào đó.

Lúc này dáng vẻ Kim Gia Ân đang bối rối quả thật rất mê người, chiếc váy bó sát người bị kéo lên đến bên hông, lộ ra chiếc quần chíp đáng yêu màu trắng che lấy nơi thần bí, nút áo sơmi đã sớm bị mở toang ra, lộ ra bộ ngực xinh đẹp và vùng bụng phẳng lỳ.

An Hữu Trân cúi người xuống, hơi thở phả lên nơi bí ẩn đó, không do dự chút nào mà hôn lên nơi ấy. . .

"A! Trân, đừng!"

Kim Gia Ân nháy mắt đã bị kích thích như vậy, thân dưới cong lên chạm vào người An Hữu Trân, nhịn không được lớn tiếng bật ra tiếng kêu thật lớn.

"Ân, chị la lớn quá a, bộ dáng động lòng người như vậy em không muốn để người khác nhìn thấy đâu."

Ngẩng đầu xoa đôi môi và cằm bị đụng trúng thật là đau, An Hữu Trân lại thốt ra một câu khiến Kim Gia Ân xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Nàng biết rõ cách âm của xe rất tốt, cũng biết cửa kính xe người ở phía ngoài nhìn không thấy được bên trong, nhưng Kim Gia Ân vẫn nhịn không được lo lắng sẽ bị ai đó nhìn thấy.

Đều là bị tên hỗn đản An Hữu Trân này làm hại, ở trên xe làm chuyện này.

Kim Gia Ân ở trong lòng thầm mắng cái tên hại mình chật vật không biết bao nhiêu kia, vừa lo lắng, xấu hổ, giận dữ, nhưng cũng vừa cảm thấy kích thích và phấn khởi.

"Ân. . ."

Thấp giọng kêu tên Kim Gia Ân, An Hữu Trân lại lướt lên trên, ngậm lấy hạt đậu đang nổi lên trên bộ ngực, tay cũng không an phận mà nhẹ xoa phía dưới quần lót, nơi đang ướt đẫm nào đó.

Kim Gia Ân bị động tác của An Hữu Trân khiến toàn thân càng thêm bủn rủn vô lực, nơi nào đó càng ngày càng ướt đẫm, An Hữu Trân lại di chuyển xuống dưới, ngón tay cũng dần luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vân vê nơi đó.

"Đừng, a. . . A. . ."

Kim Gia Ân nhắm mắt lại, cau mày, thanh âm mang theo một chút tiếng khóc nức nở, cảm thấy thân thể của mình tràn ngập khoái cảm, sau đó dưới thân đột nhiên lành lạnh, chiếc quần lót che nơi ẩm ướt nào đó đã bị An Hữu Trân cởi ra.

Không chút do dự mà cúi người ngửi mùi hương nơi đó, vân vê, cuối cùng khẽ liếm nơi ấy . . .

Kim Gia Ân bị kích thích nắm chặt lấy tóc An Hữu Trân, thân mình cong lên . . .

"Ân. . . A. . . Không chịu nổi . . . Trân. . ."

Một tay Kim Gia Ân che miệng mình lại, nhưng thanh âm nức nở đó vẫn không tránh khỏi thoát ra ngoài . . .

Lưỡi An Hữu Trân tham nhập lấy nơi đó rất nhanh đã khiến nó nóng hừng hực, tay nàng vân vê nơi đó, khẽ ấn vào . . .

"A. . . A. . . Đừng. . . Đừng . . . Đừng mà. . . A. . ."

Kim Gia Ân bị động tác kịch liệt đó vờn quanh, sau một lúc rốt cục cũng đạt tới đỉnh, thân người cong lên vô lực nằm xuống lại trên ghế, cả người lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng.

An Hữu Trân ôm chặt lấy Kim Gia Ân đang thất thần vào người, giúp nàng lau mồ hôi trên người, rồi lại bị vùng cổ trắng ngần ấy hấp dẫn mà lại lưu lại đó một vết đỏ như ô mai.

"Đáng ghét, em không được ức hiếp tôi nữa."

Phục hồi tinh thần lại, Kim Gia Ân liếc An Hữu Trân một cái, bĩu môi nói

"Tôi mệt chết đi được, em nếu ức hiếp tôi nữa thì sau này đừng hòng còn có thể như vậy a."

Ách. . . Vẻ mặt An Hữu Trân nhìn vô cùng quẫn . . .

Vẻ mặt ai oán mà nhìn Kim Gia Ân, trong ánh mắt lộ ra một thông điệp thật rõ ràng: ta còn muốn.

Kim Gia Ân liếc nàng một cái xem thường

"Dù sao cũng không được, Em là tên tiểu sắc lang."

Không đúng, nói nàng là tiểu sắc lang là đang quá đề cao nàng đó, nàng căn bản là đại sắc lang, một con đại sắc lang vẫn thường khoác tấm da dê trên người. Bình thường thì không thấy, không ngờ đụng đến chuyện này thì cả người đều thay đổi, đúng là một con đại sắc lang lừa người mà.

Trông thấy Kim Gia Ân có vẻ quả thật rất mệt mỏi, An Hữu Trân đành phải méo miệng gật đầu đáp ứng, sau đó giúp Kim Gia Ân mặc quần áo tử tế vào, khóa cửa xe, ôm nàng vào nhà mình đi ngủ.

Ai, đêm vẫn còn dài, lại có được mỹ nhân trong vòng tay.

Đáng tiếc, mỹ nhân ấy vì phải trải qua những "hoạt động" mãnh liệt trước đó mà ngủ mất rồi . . .

Một đêm thật dài.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro