16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dưới hàng cây vào đêm, con đường mờ ảo bởi đèn đường . Junghwa đi bên chị và cảm nhận sự ngọt ngào của thứ tình yêu trong sáng . Heeyeon nắm lấy bàn tay cô. Họ cứ thế dắt nhau đi qua từng con đường ... Mọi thứ đều yên lặng, chỉ có thể nghe tiếng đập hối hả của tim họ

- Heeyeon..em có điều này muốn hỏi

Heeyeon dừng lại, chị kéo Junghwa về phía mình, ôm cô trong vòng tay 

- Em nói đi 

- Cái hôn mà chị dành cho em... lần đầu tiên đó... có phải là cái hôn đầu thật không ? 

Heeyeon khựng lại trước câu hỏi của Junghwa . Chị đoán cô đang buồn hoặc giận hờn vu vơ khi nhắc về quá khứ . Chị xiết chặt vòng tay mình hơn

- Đó thực sự là nụ hôn đầu . Có thể nó không xuất phát từ tình yêu ngay lúc ấy, nhưng chị tin nó là định mệnh . Vì thế, em đừng buồn...

- Chị ấy... quan trọng với chị nhiều lắm đúng không ? 

- Ừ ..

Heeyeon không ngần ngại mà trả lời dù chị biết lời chị nói sẽ làm cho người con gái này buồn nhưng với chị , nói dối còn là điều tệ hại

- Cô ấy quan trọng bởi vì cô ấy là một phần kí ức của cuộc sống , là một khoảng bình yên mà chị đã đi qua. Những năm tháng tuổi thơ chị mệt mỏi vì sự ganh đua của bố . Chỉ có cô ấy là hồn nhiên và đối đãi với chị theo một cách bình thường nhất giữa người với người. Ấn tượng đó chẳng bao giờ chị quên...

- Nếu... chị ấy không từ chối chị , có lẽ chị sẽ mãi yêu chị ấy ? 

- Chị tin vào định mệnh , bất cứ sự sắp đặt nào cũng đều có lí do. Vì thế, từ nếu chẳng còn ý nghĩa gì với hiện thực lúc này. Điều quan trọng là chị nhận ra, mình yêu và cần ai đó trong đời. Chị đã từng rất đau khổ khi biết cô ấy nhận lời cưới người khác, nhưng... cảm giác đau đớn và khó chịu nhất lại là khi chứng kiến em phải nghe những lời thương tổn từ người khác. Khi đó chị mới hiểu, em quan trọng với mình đến nhường nào

Junghwa mỉm cười, ngả vào vòng tay Heeyeon . Cô không muốn hỏi thêm nữa. Quá khứ là câu chuyện đã khép lại nhưng hiện tại lúc này là cô đang hạnh phúc bên người phụ nữ mà cô yêu thực sự
***
Hơn 3 tháng hạnh phúc trôi qua nhanh như chớp mắt. Có đôi lúc Junghwa vẫn không nghĩ đây là sự thật. Thi thoảng cô bật cười vì nhớ lại những ngày đầu gặp nhau. Giống như hôm nay, khi cô đang làm trong cửa hàng cà phê này, vắng khách và cô lại nhớ về những ngày đầu tiên ấy
- Tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không ?

Junghwa giật mình và bị lôi về thực tại bởi một câu nói. Cô vội vã cúi đầu chào khi nhận ra đó là Aeyeon . Từ khi quen Heeyeon , Junghwa luôn chuẩn bị tâm lí cho ngày này. Cô chưa biết mình sẽ phải đối diện với người con gái không chỉ đẹp mà còn là một phần đời của chị ấy ra sao

- Chị uống gì để em lấy

Junghwa chủ động mở lời cho câu chuyện bằng một gợi ý, nhưng đáp lại chỉ là sự dửng dưng
- Tôi không quen uống đồ uống bừa bãi ngoài đường, hơn nữa, tôi cũng không có thời gian. Tôi gặp cô chỉ muốn nói vài lời rồi sẽ đi ..

- Chị muốn nói gì, em nghe đây 

- Chắc tôi không cần phải giới thiệu cô cũng biết tôi là ai đúng không? Đúng, tôi là người mà Heeyeon từng yêu và tôi tin là vẫn còn yêu. Tôi không biết chị ấy đến bên cô vì lí do gì, vì buồn, vì muốn vui chơi qua đường... nhưng tôi khuyên cô nên tránh xa chị ấy. Hai người thực sự không hợp với nhau. Nếu cô ở bên chị ấy chỉ vì muốn lợi dụng chút tiền bạc, tôi có thể cho để cô dừng lại

Junghwa trút bỏ vẻ ngoài yếu đuối của mình. Cô có thể chịu tổn thương nhưng tình yêu của cô thì không, nhất là khi nó bị nói bởi những lời tồi tệ

- Vậy xin hỏi, chị đang lấy tư cách gì để yêu cầu em? Người tình cũ, người đã bỏ rơi chị ấy hay chỉ đơn giản là một người tốt bụng muốn cứu nguy ? 

Aeyeon khựng lại trước câu trả lời đanh thép của Junghwa . Nhưng rồi rất nhanh, cô gái ấy lại lên giọng

- Là bạn tri kỉ, vậy thôi. Tôi có thể không yêu chị ấy nhưng không cho phép ai làm tổn thương chị ấy. Tôi không muốn chị ấy tốn thời gian vô ích vào một người không xứng đáng. Chị ấy cần một bệ phóng tốt hơn cho sự nghiệp, để vươn lên tầm cao hơn và không bị coi thường. Cô tất nhiên không bao giờ là sự hậu thuẫn đó được

- Không bị coi thường... như cách mà chị đã làm với chị ấy phải không? Chị không cho phép ai làm tổn thương chị ấy nhưng chính chị lại tạo ra điều đó và cho em cơ hội được ở gần bên. Chị biết không, lí lẽ của những người giàu như chị, những kẻ thấp kém như em không hiểu nổi đâu. Em chỉ đơn giản mà biết rằng, yêu thì giành và giữ lấy, vậy thôi. Em xin phép, giờ em có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng phải đi

Junghwa đứng dậy, chào hỏi lễ phép rồi ra về. Hôm nay cô có một cuộc hẹn mà cô biết sớm muộn gì nó cũng đến. Cô thấy đôi phần run sợ nhưng lại chẳng cho phép mình được quyền từ bỏ. Xét cho cùng, nếu muốn được ở bên Heeyeon , cô không có cách nào khác là đối mặt !
Hơn 11h đêm, Heeyeon trở về nhà. Chị lặng lẽ bật công tắc đèn và giật bắn mình khi thấy Junghwa lao ra ôm mình

- Chết mất thôi. Em đến khi nào vậy? Sao không gọi cho chị ?

- Thế thì đâu còn gì là bất ngờ nữa, em muốn chị ngạc nhiên nên đã tới từ chiều rồi

Heeyeon để chiếc cặp xuống ghế, nhấc bổng Junghwa trên tay mình và hôn cô. Tình yêu của những ngày đầu nồng nàn và da diết. Junghwa ngần ngại đáp trả chị bằng nụ hôn . Cô dừng lại
- Đêm nay, em ở đây cùng chị nhé

Đây là lần đầu tiên Junghwa ở lại kể từ khi họ chính thức yêu nhau. Heeyeon nhìn vào đôi mắt Junghwa rồi hỏi

- Em có chuyện gì à? Hôm nay, em lạ lắm

Junghwa quay mặt đi, cởi chiếc áo khoác ngoài và chạy vào phòng, vừa đi cô vừa nói

- Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là em nhớ chị và muốn được ở bên chị đêm nay

Junghwa chạy để trốn tránh những giọt nước mắt đang tràn ra 

Đêm hôm ấy, trời trở lạnh Junghwa cuộn tròn trong vòng tay người mình yêu. Cô cố gắng ôm lấy chị . Suốt buổi tối cô luôn nghĩ về một câu nói " Xét cho cùng, đến được với nhau hay không không quan trọng, quan trọng là cả cuộc đời có thể yêu một người nào đó đến tận cùng "   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro