3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa bắt đầu công việc vào lúc 4h chiều. Junghwa không biết người phụ nữ mà cô phải đối diện như thế nào. Chị ta quá khó hiểu hoặc đơn giản là Junghwa không đủ tầm để hiểu. Chỉ biết, cô thực sự thích ngôi nhà này. Nó mang đến một cảm giác thư thái trong tâm hồn, bình yên.

Cô tưới những khóm hoa phía bên ngoài vườn, cho mấy chú cá nhỏ trong bể ăn... Công việc dọn dẹp ở ngôi nhà này thú vị hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Thực ra, mọi thứ đều sạch sẽ, không tốn quá sức để làm. Đấy là chưa kể khung cảnh tuyệt đẹp này không phải lúc nào Junghwa cũng có cơ hội để tận hưởng.

Junghwa bước vào bếp và bắt tay chuẩn bị cho bữa tối. Cô không biết Heeyeon thích món ăn gì, mặn hay nhạt, nhiều hay ít... Cô nấu bằng cảm nhận của riêng mình về người phụ nữ mà cô mới chỉ gặp mặt một lần. Vừa làm, Junghwa vừa sợ chị ta không thích. Nhưng chẳng có cách nào khác cả. Khi cô đến, Heeyeon không có nhà, cô chỉ có thể làm bằng cảm nhận của mình, nếu muốn hỏi, cô cũng phải đợi chị ta trở về.

Tiếng mở cửa vang lên, Heeyeon bước vào. Chị ta vẫn như hôm qua, xuất hiện hệt như một nữ thần với chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt... Gương mặt chị ta đầy sự mệt mỏi khiến Junghwa có hơi chút lo lắng.

- Chào chị . Tôi đã tới làm từ lúc 4h chiều. Mọi thứ tôi đã dọn dẹp xong, giờ tôi đang chuẩn bị bữa tối . Chị có thể làm việc của mình, khi nào chị muốn dùng bữa tôi sẽ dọn lên ngay.

Junghwa cúi đầu lịch thiệp, nhưng khi cô ngẩng lên, người phụ nữ đó không hề đứng trước mặt cô. Chị ta trầm ngâm nhìn ra phía khu vườn qua bức tường kính.

- Thật là một con người kiêu ngạo và ngang tàng, một câu trả lời cũng khó đến vậy sao ?

 -Junghwa lẩm bẩm trong miệng rồi trở về bếp làm việc của mình. Cô hiểu, những người giàu có như vậy không phải là đối tượng để cô có thể nhiều lời.

Heeyeon đứng bất động nhìn ra khoảng không... Thế rồi như một cơn bức bối trào lên, Heeyeon giật mạnh chiếc cà vạt trên cổ mình ném xuống ghế. Chị ta bước ra ngoài.

Junghwa dọn dẹp khu bếp sau khi đã chuẩn bị xong bữa tối. Bất chợt, cô nhìn ra ngoài sân... Heeyeon mặc chiếc áo sơ mi trắng điên cuồng đánh một bản nhạc mà cô chưa từng nghe qua . Người phụ nữ này thật kì lạ. Chị ta đặt hẳn một bộ đàn piano lớn ở ngoài sân thay vì đặt ở trong nhà , cô nhìn cách mà chị ta đang chơi cũng có thể cảm thấy cả một sự bất mãn và đớn đau đang ẩn chứa trong cái vẻ ngoài kiêu ngạo đó. Trong giây lát, cảm giác của Junghwa về Heeyeon hoàn toàn khác. Có vẻ như, nội tâm của chị ta đang giằng xé điều gì dữ dội lắm.

Junghwa lặng lẽ bước ra ngoài sân tập và đứng nhìn Heeyeon ở một góc điên cuồng như đang cố làm cho bản thân mệt nhoài. Người ta vẫn nói, cách tốt nhất để khiến cho đầu óc không phải nghĩ ngợi là khi thể xác mỏi mệt . Hình như Heeyeon đang làm đúng theo cách đó.

- Không hiểu chị ta có điều gì mà nhiều tâm trạng đến vậy ? Junghwa tự hỏi với chính mình
Heeyeon nhìn Junghwa đứng nhìn mình chị ta thì thào trong nỗi tuyệt vọng.

- Junghwa , cô đã bao giờ yêu chưa? Một tình yêu mà với cô là trọn đời không thể đổi thay ấy ?
Trái tim Junghwa đập liên hồi. Cô bối rối khi người phụ nữ đó đang nhìn cô không chớp mắt. Dường như chị ta mong mỏi một câu trả lời để xoa dịu trái tim rỉ máu của mình. Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Junghwa dồn dập, còn Heeyeon , bàn tay đang xiết chặt hơn vào tay cô và gương mặt chị thật gần.

Trong đầu Junghwa lại văng vẳng lời tiên tri : Cháu sẽ yêu... người phụ nữ lấy đi nụ hôn đầu của cháu. Và cả đời này, chỉ có người đó nằm lại trong tim cháu mà thôi  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro