4. Đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa bối rối quay mặt đi. Heeyeon hiểu hành động của mình khiến cô gái đối diện khó xử . Chị thả tay cô ra bước về phía bàn piano

Bữa cơm tối được dọn ngay ngắn trên bàn, Junghwa lặng lẽ bày từng món một... Thi thoảng, cô trộm nhìn Heeyeon . Có vẻ như chị ta đã bình tĩnh lại . Ngồi trước bàn ăn, Heeyeon thinh lặng...

- Tôi đã chuẩn bị cơm xong, chị dùng bữa đi, cũng đã muộn rồi... Chắc chị đói lắm

Junghwa quay toan dọn dẹp những thứ đồ ngổn ngang trong khu bếp. Heeyeon bất ngờ nắm lấy tay Junghwa

- Ngồi xuống cùng ăn đi...

Junghwa ngoái đầu nhìn lại thấy gương mặt đượm buồn của Heeyeon

- Tôi...

- Tôi không quen ăn một mình. Cô ngồi đi, đừng để tôi phải nói lại thêm lần nữa

Không muốn làm Heeyeon cáu giận, Junghwa kéo chiếc ghế ngồi sang vị trí đối diện. Cô cắm mặt xuống bát cơm ăn cho phải phép. Bữa cơm thật nặng nề vì Junghwa chẳng hiểu gì về người phụ nữ ngồi đối diện mình, mọi thứ thật miễn cưỡng và khó chịu

- Cô muốn uống một chút không?

Heeyeon nghiêng chiếc ly nhỏ trên tay để Junghwa nhận thấy những giọt rượu vang sóng sánh. Đôi mắt đầy nỗi u buồn của Heeyeon khiến Junghwa không nỡ từ chối. Cô khẽ gật đầu.

Junghwa đứng dậy, cô tiến đến cái tủ đựng những chiếc ly. Cô rướn người lên để lấy một chiếc. Điều tệ hại là ở chỗ, chiều cao của Junghwa quá thấp so với gian trên cùng của chiếc tủ. Cô càng cố rướn thì càng đuối. Bất ngờ, Heeyeon đứng cạnh cô, vươn cánh tay dài nhấc nhẹ chiếc ly rồi đặt vào tay Junghwa . Cô giật mình quay sang và chạm phải gương mặt thật gần của Heeyeon . Chị nhìn cô bối rối. Cả hai ngượng ngùng bước về phía bàn ăn

Heeyeon rót rượu vào chiếc ly của Junghwa . Cô nhẹ nhàng đón lấy ly rượu rồi đưa lên, chạm nhẹ mời chị ta

- Tôi có thể hỏi chị điều này được không ? 

Heeyeon dừng lại, ngẩng đầu nhìn Junghwa rồi trả lời

- Cô nói đi

- Chị đang có chuyện gì buồn đúng không?

Heeyeon không trả lời ngay, chị thản nhiên nhấp thêm ngụm rượu... Sự dửng dưng này của Heeyeon làm Junghwa hơi khó chịu

- Tôi biết, tôi và chị không phải là quá thân, thậm chí... tôi và chị cũng mới chỉ quen nhau vài ngày... Nhưng tôi thấy chị có điều gì đó nặng trĩu trong lòng, nếu chị muốn nhẹ lòng đi đôi chút, chị có thể tâm sự với tôi. Tôi hứa... nhất định sẽ không nói với ai...

Junghwa còn chưa nói hết câu, Heeyeon đã bắt vào lời của cô. Câu nói thật nhanh mà cũng thật buồn

- Cô đã từng bao giờ đau vì yêu chưa? Từng bao giờ khao khát mãnh liệt có được người mình yêu mà không thể ? 

Đôi mắt trong veo của Junghwa xao xuyến, đượm buồn. Cô lén nhìn chị rồi lại nhìn vào ly rượu sóng sánh...

- Có lẽ so với chị , tôi chưa tìm được một tình yêu đích thực cho mình nên chưa hiểu cảm giác yêu thật sự là như thế nào, đau vì tình thật sự ra sao... Nhưng tôi luôn nghĩ, nếu có thể tìm được một tình yêu mang lại cho mình những cảm xúc như vậy cũng thật may mắn lắm rồi...

Heeyeon bật cười...

- Vì em chưa yêu nên em mới nghĩ thế thôi . Tình yêu không đơn giản như em nghĩ đâu
Junghwa nghiêng vai, mỉm cười. Gương mặt thanh tú và trong trẻo của Junghwa làm Heeyeon thấy nhẹ lòng đi phần nào

- Chị... đang yêu đơn phương ư?

- Cũng có thể coi là vậy . Heeyeon dừng lại trước câu hỏi của Junghwa . Cô ngây thơ và hồn nhiên làm Heeyeon muốn bộc bạch lòng mình... Điều mà chị chưa từng làm suốt bao nhiêu năm qua
- Chị đã thử nói với người con trai đó chưa? Biết đâu chừng là vì chị không dám nói mà họ không biết tình cảm chị dành cho họ

Uống cạn ly rượu thứ 2, Heeyeon thấy chát nơi đầu lưỡi

- Giá mà mọi chuyện chỉ đơn giản có thể... Có bao giờ cô hiểu cái cảm giác mình và người đó không thể nào đứng chung trong một thế giới, mình luôn ở một nơi phải ngước nhìn vào thế giới khác biệt của người ấy để rồi nhận ra mình không thể . Và thậm chí người đó không phải là một thằng đàn ông.

Junghwa bất ngờ trước câu trả lời của Heeyeon

- Chị thích phụ nữ ? 

Heeyeon nhìn thái độ của Junghwa chị liền bật cười

- Lạ lắm sao ? Đừng ngạc nhiên thế chứ

- Không ... tôi chỉ hơi bất ngờ thôi . Vậy là chị sợ cô ấy sẽ xa lánh chị ? Nên chị không dám mở lời ?
Heeyeon nhún vai

- Chị... cảm thấy mình không xứng với cô ấy ư ? 

- Không phải cảm thấy mà sự thật là như vậy...

- Nhưng... tôi thấy chị cũng rất giàu, không lẽ còn chưa đủ?

Junghwa vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp căn hộ tiện nghi của Heeyeon bằng dáng vẻ ngưỡng mộ. Thế nhưng, phía đối diện Heeyeon nén nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt

- Uhm... còn thiếu quá nhiều... Ngoại trừ tình yêu tôi có thể cho cô ấy nhiều hơn những kẻ khác, còn lại, tôi thua họ

Gương mặt Junghwa trùng xuống...

- Tôi vốn nghĩ cuộc sống của người giàu đơn giản bởi họ có thể dùng tiền để giải quyết rất nhiều những việc mà người nghèo không làm được. Nhưng xem ra, không hẳn vậy

Câu chuyện mỗi lúc một thêm buồn, Heeyeon uống không ngừng rồi chị lả đi lúc nào không biết. Junghwa đặt Heeyeon nằm xuống chiếc sofa, đắp cho Heeyeon một tấm chăn mỏng

Cô dọn dẹp đồ đạc để ra về


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro