5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sáng sớm bừng tia nắng của một ngày mới. Tấm kính nhìn ra phía vườn sáng rực rõ... Heeyeon tỉnh dậy và nheo đôi mắt lại. Trong trí nhớ của cô mờ nghĩ về câu chuyện tối qua, khi mà cô ăn tối và tậm sự tới tận khuya với cô gái có cái tên Junghwa

Đầu Heeyeon hơi choáng váng, có lẽ hôm qua chị đã uống quà nhiều. Phía trên bàn, Heeyeon thấy một mảnh giấy nhỏ được để lại

- Chào buổi sáng! Hi vọng hôm nay chị cảm thấy dễ chịu hơn! Tôi không biết chị định chào đón ngày mới theo cách nào, nhưng có điều này tôi muốn nói với chị : Tình yêu đến được với nhau hay không không quan trọng, chỉ cần có thể yêu một ai đó sâu sắc đến độ cả đời này không bao giờ còn thấy tim mình rung động trước một người nào khác nữa cũng đã là thứ hạnh phúc lắm rồi. Thứ tình yêu định mệnh đến vậy, không nhiều người may mắn có được đâu. Cười lên nhé !

Heeyeon đã mỉm cười thật sự khi đọc dòng tin nhắn của cô . Chị thấy thú vị với cô gái đáng yêu này. Heeyeon kiếm một chiếc bút rồi viết lên mặt sau của mảnh giấy

- Tối nay, nấu bữa tối và đừng về sớm. Ở lại, dùng cơm và nhâm nhi chút gì cùng tôi nhé !

10h, 11h, 12h đêm... Chiếc đồng hồ cứ nhích dần... Mâm cơm trên bàn lạnh ngắt. Junghwa nhìn trong mệt mỏi và chán chường

Từ phía ngoài, tiếng cánh cửa mở ra đập mạnh vào tường. Heeyeon loạng choạng bước vào. Chị hất tung chiếc giày sang hai bên, tay tháo cà vạt . Heeyeon đứng khựng lại nhìn bàn ăn rồi như sực nhớ ra điều gì

- Cô còn đợi tôi đến giờ này sao? Thú vị thật. Thế mà tôi lại hoàn toàn không nhớ gì cả. Chắc cô đói lắm, cô ăn đi . Tôi không muốn ăn gì nữa cả

Chỉ thiếu chút nữa là Heeyeon ngã nếu như Junghwa không lao vội ra để đỡ lấy. Toàn thân Heeyeon nồng nặc mùi rượu, chị đã uống quá nhiều. Nhưng dường như nỗi bất hạnh của Heeyeon là ở chỗ, chị ta vẫn không thể say... Đôi mắt buồn của chị không thể nào che giấu được...

- Chị uống nhiều quá... Vào phòng nằm đi, tại sao lại uống đến mức này cơ chứ...

Heeyeon gạt phăng Junghwa ra. Cô ngã khuỵu xuống sàn. Tay Junghwa va vào chiếc ly trên bàn, vỡ tan tành. Vết xước cắt ngay bàn tay khiến cô bị chảy máu quá nhiều. Trên chiếc ghế sofa, Heeyeon nằm ngửa mặt lên trời, hai hàng nước mắt cứ lăn dài

- Cô thì hiểu gì về tình yêu để mà hỏi chứ. Cô đã bao giờ yêu đâu để mà hiểu...

Heeyeon thậm chí chẳng hề biết đến bàn tay bị thương của Junghwa . Chị nằm đó với nỗi đau của chính mình không thể nào nguôi ngoai

Junghwa lặng dọn đống đổ vỡ dưới sàn nhà. Cô tìm một mảnh vải băng tạm lấy tay mình để cầm máu. Trong lòng Junghwa trống rỗng và đầy những tủi hờn. Cô không biết vì sao mình lại khó chịu đến như vậy. Không phải vì vụ phải chờ đợi cả tối nay, một cái gì đó cứ trào lên đầy uất hận khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của chị ta

Junghwa tiến lại gần chiếc ghế, lấy túi xách để ra về. Cô muốn rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Thế nhưng, khi cô vừa định bước về phía cửa, đôi bàn của Heeyeon nắm chặt lấy

- Ở lại đi...

Giọng Heeyeon nghẹn ngào, năn nỉ

- Tôi phải về, xin hãy buông tay tôi ra...

- Cô cần bao nhiêu tiền... Tôi sẽ cho cô tiền, miễn là đêm nay cô ở lại đây. Chẳng phải... cô đang cần tiền sao? Sẽ tốt hơn cho cô rất nhiều nếu cô làm theo lời tôi đó

Junghwa quay đầu lại nhìn Heeyeon . Ánh mắt cô đầy giận dữ và thù hận. Chị ta vừa thốt ra những lời thô bỉ như thể cô là hạng gái rẻ tiền, sẵn sàng vì tiền mà bán thân

- Buông tay ra

Heeyeon vùng đứng dậy, chị đẩy mạnh Junghwa xuống chiếc ghế sofa rồi nhanh như thoắt ghì chặt tay cô sang hai bên. Heeyeon gần Junghwa đến mức cô thấy sợ. Ánh mắt si mê, cuồng dại và cả những nỗi niềm chất chứa trong lòng Heeyeon cứ như thể sắp trút hết lên cơ thể yếu đuối và mệt nhoài của cô

- Xin cô đừng về, được không? Đây không phải là lời đề nghị mà là một lời cầu xin. Tôi thực sự sợ phải ở lại một mình vào lúc này. Xin cô đấy...

Đôi mắt Heeyeon khép lại đầy mệt mỏi, chị vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Junghwa cảm nhận được sự yếu đuối và mong manh trong con người chị ta . Cô im lặng ngồi bên Heeyeon khi màn đêm đang buông dần xuống  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro