7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Heeyeon đứng bần thần... Chị cúi gằm gương mặt. Hai hàng nước mắt của Junghwa lăn trên đôi má làm Heeyeon càng thêm bối rối

- Tôi xin lỗi... Tôi... không cố ý

Junghwa nhếch miệng cười chua chát

- Chị biết không? Một trong những thứ tồi tệ nhất của những người có tiền như chị chính là chỉ quan tâm tới cảm giác của mình. Chị mang tôi ra làm vật thế thân, làm thứ che đậy đi sự thất bại và đau đớn của chị mà không cần biết cảm xúc của người khác ra sao. Chỉ mình chị biết đau thôi sao?

Giữa những thứ cảm xúc hỗn độn chất chứa trong lòng mình, giữa sự hụt hẫng vì biết tin người con gái mà chị yêu sẽ đính hôn cùng người khác, Heeyeon trở nên khinh miệt với mọi thứ
- Có cần phải làm quá lên thế không? Cũng chỉ là một nụ hôn thôi mà. Tôi cũng đâu có tệ để cô phải mất mặt đến thế. Thậm chí, nhiều người còn ao ước được làm thế với tôi đấy. Vả lại, cũng chỉ là một nụ hôn, không lẽ cô định nói với tôi đó là nụ hôn đầu đời của cô ư? Tôi sẽ bồi thường xứng đáng với những gì mà tôi gây ra. Nói đi, cô muốn bao nhiêu cho nụ hôn vừa rồi. Tôi không phải là một người keo kiệt, tôi nói là làm...

Junghwa cầm tập tiền Heeyeon nhét vào tay mình một cách ngạo nghễ. Cô gắng gượng để nước mắt không trào ra

- Tôi cũng đã ao ước đó không phải là nụ hôn đầu. Nhưng phải làm sao đây? Điều tồi tệ đó là sự thật đấy... Tôi hận vì kẻ đó lại là chị , một người phụ nữ đồng tính thất bại trong tình yêu và sẵn sàng chà đạp lên cảm xúc của người khác để thỏa mãn chính mình

Heeyeon khựng lại. Chị cảm thấy mình quá đáng. Nhưng chính cái lúc không hiểu nổi mình ấy

 Heeyeon lại càng hành động nông nổi

- Vậy , tôi sẽ đưa cho cô nhiều hơn chút là được chứ gì ? 

Junghwa ném lại tập tiền về phía Heeyeon đầy giận dữ

- Hãy giữ lấy tiền của chị và giữ lấy cả sự thất bại trong tình yêu lại cho riêng mình. Một người phụ nữ như chị , yêu mà không dám nói, phải mang cô gái khác ra bảo vệ cho trái tim của mình thật không đáng để người khác tin tưởng và trao gửi cuộc đời. Nụ hôn đầu, nó thiêng liêng và ý nghĩa với tôi... Nhưng chẳng thà tôi coi như bị đánh mất, bị cướp một thứ giá trị chứ không bao giờ bán rẻ nó

Junghwa phóng ra khỏi căn nhà để lại mình Heeyeon với những tờ tiền rơi đầy dưới đất. Cảm giác lúc này thật sự chẳng khác nào rơi xuống tận cùng của bế tắc và chán nản

Khi Junghwa vuột tay khỏi Heeyeon... chị cảm thấy trái tim mình thắt lại. Chị đã định nói một điều rằng: Đó cũng là nụ hôn đầu của tôi . Nhưng... những gì chị đã nói và làm thật chẳng thể nào tha thứ đượ

Gần 1 tuần Junghwa không đến làm, Heeyeon đứng ngồi không yên. Chị sợ cái cảm giác trở về nhà và thấy căn phòng tối om. Chị sợ những bữa cơm lạnh ngắt và cả căn nhà không một tiếng nói cười. Junghwa mới chỉ làm vài ngày, nhưng cô gái đó lúc nào cũng mỉm cười, thi thoảng líu lo cất lời hát... Có thể câu chuyện giữa họ chỉ là vài câu đối đáp nhưng chí ít, bất cứ lúc nào cảm thấy cô đơn, chỉ cần nhìn vào căn nhà nơi có ánh điện đang sáng và người con gái ấy mỉm cười, mọi thứ tồi tệ được vơi đi phần nào 

Heeyeon nhờ trợ lí của mình gọi cho Junghwa để thuyết phục nhưng cô một mực từ chối. Ngay cả khi Heeyeon dùng món nợ để bắt buộc cô cũng không chấp nhận. Những gì Junghwa nhắn lại chỉ là: Tôi nhất định sẽ trả chị khoản tiền đó sớm nhất có thể. Tôi không thất hứa, cũng không nuốt lời

Heeyeon vùi mình vào những ly rượu, những giờ đánh đàn đến mệt lã . Chị thèm khát cái cảm giác được trở vào nhà, thấy một mâm cơm tươm tất và cô gái bé nhỏ đưa mình chiếc khăn. Có thể, nỗi đau tình ái của chị không mất đi nhưng nó được cất gọn lại một góc nào đó nơi trái tim, chí ít là đủ để nó bình yên và không khơi dậy

Heeyeon nhìn tờ lịch trên tường... Ngày mai, lễ đính hôn của Aeyeon sẽ diễn ra vào buổi tối. Cảm xúc trong lòng Heeyeon không còn là nỗi đau, sự ghen tuông mà chỉ là một khoảng đen trống rỗng đến sợ hãi. Cái cảm giác người ta không biết mình buồn hay hận, không biết mình đã nguôi ngoai hay là không bao giờ có thể nguôi ngoai là một nỗi ám ảnh khủng khiếp. Xét cho cùng, dù buồn hay đau, chí ít có cho mình một cảm xúc để biết mình còn cảm nhận được còn tốt hơn gấp bội so với việc cả con tim hoàn toàn trống rỗng

Heeyeon rời khỏi nhà để đến một quán bar. Có lẽ lúc này, chỉ tiếng nhạc và men rượu là thứ đưa người ta thoát khỏi cảm giác đau khổ tốt nhất. Chị muốn say và muốn quên đi mọi thứ, mặc kệ ngày mai, người con gái đầu tiên mà chị yêu sẽ chọn cho mình một người giàu sang hơn chị gấp bội phần

Tiếng nhạc vang lên, men rượu ngà ngà... Heeyeon hận vì không thể say... Ngoài kia, những cặp đôi nhảy múa, lắc lư theo vũ điệu sôi động, còn chị chỉ ngồi một chỗ gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình

Heeyeon vào khu nhà vệ sinh. Đột nhiên, chị nghe thấy những lời thô bỉ phát ra từ bên trong . Vốn không thích can thiệp vào việc của người khác nhưng tình huống này làm Heeyeon linh cảm thấy chuyện không lành. Giữa những lời tục tĩu phát ra từ một đám sặc sụa mùi rượu, tiếng người con gái yếu ớt chống cự trong tuyệt vọng: Buông tôi ra... Các anh tránh ra

Bàn tay của một gã trong đám 3 người lúc nhúc đó đưa lại gần người cô gái đang nép vào tường vì sợ hãi, đột nhiên bị Heeyeon nắm chặt lấy. Chị nhìn trừng trừng vào những gã thô bỉ đó , bọn người kia không nề hà chị là phụ nữ còn giở thói đụng chạm , điều đó làm Heeyeon phát điên lên và cho tụi nó một trận

Heeyeon phủi tay sau khi cả ba chạy bán sống bán chết ... Chị quay lại nhìn cô gái đang bật khóc vừa xót xa, vừa giận dữ. Chị cởi chiếc áo ngoài của mình khoác lên người cô vì hàng cúc áo của cô đã bị bọn chúng giật tung. Heeyeon nắm tay cô gái ấy bước đi
Chị thấy giận khủng khiếp và muốn hét lên rằng: Junghwa , cô có điên không thế? Cô từ chối tới làm ở nhà tôi, một công việc không nhẹ nhàng nhưng nó tử tế và không nguy hiểm... để tới làm ở cái nơi hỗn độn này ư ?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro