8. So...Love me

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heeyeon nắm chặt tay Junghwa lôi đi. Chị không nghĩ sẽ gặp cô trong tình huống này. Khoảnh khắc ấy, Heeyeon cũng không nghĩ được nhiều, chị chỉ biết mình cần phải bảo vệ cô gái này, đưa cô ấy ra khỏi đây dù cho mối quan hệ của hai người có là gì đi chăng nữa
Heeyeon mở cửa xe đẩy Junghwa vào đó. Toàn thân cô vẫn run lên vì sợ... Miệng Junghwa lắp bắp
- Buông tôi ra... chị làm cái quái gì vậy? Tôi còn chưa hết ca làm, tôi cần phải kiếm tiền... Nếu không quay lại làm, tôi sẽ bị phạt trừ lương cả tuần nay mất
Heeyeon không trả lời. Chị mạnh mẽ đẩy cô ngồi vào ghế, kéo dây an toàn và cố định Junghwa trong xe mình
- Chị điên à? Chị có quyền gì mà bắt tôi đi như thế này chứ?
Tới lúc này, Heeyeon không thể bình tĩnh được nữa, chị hét lên giận dữ như thể cô gái ấy quan trọng với mình và những gã kia làm chị phát khùng lên
- Tôi mới thật sự thấy cô điên. Cô nghĩ gì mà lại tới chỗ như thế này làm? Cô còn muốn quay lại để làm nốt công việc ư? Cô muốn trở lại chỗ của những gã say rượu với bộ dạng này? Một chiếc áo đứt hết hàng cúc trên? Hay cô muốn gặp lại 3 gã vừa nãy đang chỉ trực ăn tươi nuốt sống cô? Tôi thật không hiểu vì sao cô nằng nặc từ chối làm ở nhà tôi, một công việc chí ít là không nguy hiểm để tới làm ở cái nơi như thế này chứ?
- Không nguy hiểm? Tôi thì lại thấy khác đấy. Ai nói làm ở nhà chị không nguy hiểm... Chẳng phải chị đã...
Junghwa dừng lại... Cô không muốn nhắc tới câu chuyện hôm đó. Heeyeon cũng có phần bối rối
- Junghwa , nghe này. Tôi thành thật xin lỗi về chuyện hôm đó. Lúc ấy, tôi không nghĩ được gì nhiều. Tôi thừa nhận đã quá ích kỉ và hèn hạ khi biến cô trở thành một người phải chịu trận như thế. Nhưng lúc đó, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Tôi hoàn toàn không muốn làm tổn thương hay lợi dụng cô... Chỉ là... Tôi xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Lẽ ra, tôi phải nói lời này ngay sau khi làm cái điều tồi tệ đó. Nhưng... đấy cũng là lần đầu tiên tôi hôn một cô gái, tôi bị rối loạn cảm xúc và tôi đã không có hành xử đúng mực sau đấy. Thành thật xin lỗi, mong cô hãy quên đi chuyện này
Junghwa quay sang nhìn Heeyeon . Cô không biết động lực nào khiến cô tin lời chị vừa nói. Một người phụ nữ đồng tính yêu điên cuồng, một người cũng chẳng phải còn quá trẻ mà chưa từng hôn ai? Nghe thật lạ lùng... Nhưng không hiểu sao Junghwa tin . Nụ hôn hôm đó, ngoài sự giả dối bắt nguồn từ một nỗi đau, cô thấy nó có chút vụng về... Cô cũng cảm nhận được bờ môi lưu luyến của chị , ánh mắt khép hờ dịu dàng như thể chị đang trân trọng nụ hôn đó thực sự
Đôi má Junghwa bừng đỏ khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Cô ngồi yên lặng...
- Junghwa ... có thể nào bỏ qua chuyện đó không? Tôi thực lòng cảm thấy buồn khi mỗi lần về nhà đều không thấy bóng dáng ai chờ đợi mình. Cô có thể quay lại được không ?
- Tôi vẫn còn nợ chị tiền mà... Tôi không thể nuốt lời được. Nhưng thực lòng tôi không muốn...
- Nếu cô không muốn là người giúp việc, không muốn phải dưới quyền tôi, nếu cô muốn trả nợ, vậy thì... chúng ta hãy là người yêu của nhau đi...
Junghwa giật mình nhìn Heeyeon . Giọng chị lúng túng đến lạ kì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro