9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heeyeon dừng xe lại. Chị nhìn thẳng về phía trước để che giấu đi sự ngại ngùng vì không dám đối diện với cô . Junghwa cúi gằm mặt, hai má cô ửng đỏ. Người phụ nữ này, nếu không phải vì câu chuyện trùng khớp với những gì người tiên tri đêm mưa hôm ấy thì có lẽ cô đã không rung cảm nhiều đến thế . Heeyeon nói bằng cái giọng ngượng ngùng

- Ý tôi là, chúng ta có thể vờ yêu nhau được không? Tôi biết, lời đề nghị này thật khiếm nhã nhưng nó là thứ duy nhất tôi nghĩ ra lúc này. Chuyện hôm ấy, tôi và cô... Ngày mai cô ấy đính hôn, tôi phải đến dự và tôi muốn... có cô cùng đi. Nếu cô không ngại, cứ cho đây là một hợp đồng công việc đi. Dù sao, việc này cũng không tệ nhưng công việc mà cô đang làm. Tôi hứa sẽ không mạo phạm gì đến cô cả

Trong giây lát, cảm giác của Junghwa trùng xuống tưởng chừng rơi mất hút dưới vực sâu

- Ra là thế, lại vì cô gái đó... Chị muốn tôi đi để trêu tức cô ấy hay để làm cho mình cảm thấy không thất bại?

Heeyeon cười gượng gạo

- Tôi cũng chẳng rõ vì sao nữa. Tôi chỉ biết muốn có một ai đó khoác vai mình đến dự ngày đính hôn của cô gái tôi từng rất yêu. Và khi nghĩ đến một ai đó, tôi chỉ nghĩ đến cô. Thật nực cười nhỉ? Lời đề nghị này không được công bằng cho lắm với cô. Tôi hiểu cảm giác của cô , không ai muốn trở thành một vật thế thân...

- Tôi đồng ý

Junghwa nói mấy lời đó nhanh đến mức Heeyeon tưởng mình nghe nhầm. Chị ấp úng...

- Cô... cô vừa nói nhận lời phải không?

Junghwa gật đầu thật nhẹ...

- Vì chị nói cần một ai đó ở bên nên tôi sẽ đi...

- Thật sao! Thật cảm ơn, cảm ơn cô nhiều lắm. Giờ tôi đưa cô về, mai tôi sẽ qua đón nhé

Heeyeon không giấu nổi niềm vui hân hoan trên gương mặt. Chị khởi động máy, cho xe chạy vút vào màn đêm. Junghwa lén nhìn nét mặt rạng rỡ của Heeyeon rồi tự hỏi

- Chị vui đến thế sao? Từ khi quen chị đến giờ, đây là lần đầu tiên chị cười rạng rỡ đến vậy. Chị vui là bởi ngày mai, trước mặt cô gái mà chị yêu, chin sẽ không bị đuối thế. Chị vui vì có thể làm cho cô ấy đau khi chị tìm được một tình yêu khác nhanh hơn cô ấy tưởng.... Hay chị vui vì "có một ai đó đi cùng" và người đó là tôi?

Tạm biệt Heeyeon từ đầu con hẻm nhỏ, Junghwa nhìn theo bóng chiếc xe cứ mỗi lúc một xa dần mình. Cô đột nhiên thấy lạ... Cô và người phụ nữ ấy, chẳng hiểu duyên cớ nào để rồi đứng cạnh nhau, gọi nhau là người tình, dẫu rằng giả dối nhưng cũng là một duyên phận trong đời. Bởi vốn dĩ, hai con người quá ư khác biệt, thuộc về hai thế giới, có thể ở bên nhau, dù với tư cách gì cũng là một sự sắp đặt của tạo hóa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro