Chương 2: Phát Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai tay chắp sau lưng, đứng ở văn phòng,  Lan Khuê  buồn bực nhìn Phạm Hương. Nàng vào văn phòng đã được nửa giờ rồi mà Phạm Hương vẫn chẳng hề nói với nàng dù chỉ một câu, không ngừng đối chiếu kiểm tra danh sách sinh viên, bảng biểu học phí gì đó, Lan Khuê đành phải giả làm cây cột, đứng dán vào tường. Vài lần muốn mở miệng gọi Phạm Hương, nhưng những lúc đó Phạm Hương đều nhướng mày lật giấy tờ xoàn xoạt, ra vẻ không kiên nhẫn, khiến cho Dạ Ngưng bị dọa đến nỗi đem tất cả lời định nói đều nuốt ngược vào bụng.

"Cô Phạm..."

Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, Lan Khuê đứng đến nỗi hai bắp chân phát run lên, cuối cùng cố lấy dũng khí mà kêu nhỏ một tiếng.

Phạm Hương ngẩng đầu lên liếc Lan Khuêmột cái, nghi hoặc hỏi: "Sao em còn ở đây?"

%......**%......*&%......*%

Lan Khuêcắn răng nhìn Phạm Hương, giờ nàng đã biết cái gì gọi là "đánh người không đánh vào mặt, mắng người không chừa lại chút thể diện". Gì mà "sao em còn ở đây"? Cô thấy đùa giỡn em vui lắm chắc?

"A, vừa đúng lúc."

Phạm Hương tự động bỏ qua biểu hiện rõ ràng vô cùng phẫn nộ của Lan Khuê, với tay lấy danh sách đưa cho nàng: "Đi ăn cơm trước đi, sau đó mang laptop đến đây, đem tư liệu của những bạn học cần giúp đỡ làm thành bảng Excel cho tôi."

Lan Khuêđen mặt nhìn Phạm Hương, không phải chứ? Chẳng phải chỉ nhìn chân một chút thôi sao, cần gì phải đem thời gian một ngày quý giá của người ta tước đoạt như thế chứ?

"Sao, còn có vấn đề gì à?"

Phạm Hương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lan Khuê, Lan Khuê cắn cắn môi dưới, gì mà "còn có vấn đề sao"? Nhiều vấn đề thì có! Nhưng mà dù sao thì quan lớn một cấp đè chết người, Lan Khuêđành áp chế buồn bực trong lòng, lắc lắc đầu, xông ra ngoài.

Phạm Hương nhìn chằm chằm bóng dáng Lan Khuê khóe miệng khẽ cong lên, ẩn hiện ý cười.

Ăn qua loa xong bữa cơm trưa,Lan Khuê liền ôm laptop của mình vọt vào văn phòng, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.

Trong thời gian chờ máy tính khởi động, Lan Khuê liền ngẩng đầu nhìnPhạm Hương , thấy cô còn đang bận việc, nhất thời trong lòng cảm giác có phần không thoải mái. Không phải là cô ấy còn chưa ăn cơm đấy chứ? Nghĩ vậy, Lan Khuê hiếm hoi tốt bụng hỏi: "Giáo sư Phạm, cô ăn cơm chưa?"

"Chưa."

Phạm Hương bận rộn đến nỗi chẳng buồn ngẩng đầu, tLan Khuê  ihở dài, tuy nói tính tình cô Phạm này có hơi kém, nhưng nhìn chung thì cũng coi như là một giáo viên có trách nhiệm, vì sinh viên mà làm việc đến ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn.

"Ừ, như vậy đi, em đi ra ngoài mua giúp tôi một phần."

"....."

Lan Khuê khẽ run, chỉ hận không thể đem đầu lưỡi mình nuốt luôn xuống.

"A, thật ra thì em chỉ tùy tiện hỏi thôi...thuận miệng ấy mà, ha ha..."

"Ừ, cám ơn." Phạm Hương cười cười, cầm thẻ lấy cơm ở một bên đưa cho Lan Khuê.

"Thịt kho cà tím cùng một lạng cơm."

"....."

Lúc Lan Khuê cầm hộp cơm đi vào văn phòng lần thứ ba, thầy hiệu trưởng vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng: "Thế nào rồi Lan Khuê, thành lớp trưởng? Bận rộn lắm à?"

"Kính già yêu trẻ, truyền thống tốt đẹp mà..." Lan Khuê méo xệch miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Thầy hiệu trưởng nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.

Nhanh chóng lách qua, Lan Khuêvọt vào văn phòng, cầm cặp lồng cơm từ trong tay đưa cho Phạm Hương: "Cô Phạm, của cô này."

Thanh âm không tình nguyện biểu đạt đầy đủ bất mãn trong lòng Lan Khuê, Phạm Hương ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười đưa tay nhận lấy. Mà nụ cười này tựa như cơn gió mát thổi qua cánh đồng lúa, nhẹ nhàng lay động trái tim Lan Khuê, làm cho đáy lòng vốn đang bất bình nghiêm trọng lắng đọng lại không ít, Lan Khuê có chút ngẩn ngơ, lập tức liền lắc lắc đầu, nhíu mày, quả nhiên là hồng nhan họa thủy mà, lại có thể vì thịt kho cà mà sử dụng mỹ nhân kế với mình!

Trong thời gian chạy đi mua cơm, máy tính cũng đã được khởi động,Lan Khuê đem một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Phạm Hương , bắt đầu xử lý bảng biểu. Chưa nhập được mấy chữ, máy tính liền bị treo,Lan Khuê nhẫn nại chờ, cuối cùng cũng có thể hoạt động, nhập thêm mấy chữ nữa, lại đơ, lần này thực sự khiếnLan Khuê nổi giận, một tay lấy con chuột đập lên bàn phím: "Sao lại hỏng chứ?!"

Lan Khuê lớn tiếng ồn ào, coi máy tính như không phải của mình mà dùng sức lắc qua lắc lại. Phạm Hương  đang ngồi bên cạnh ăn cơm, thấy nàng như vậy liền lắc lắc đầu, buông hộp cơm ra, đi qua. Ghé sát lại, Phạm Hương  nhìn nhìn laptop Lan Khuê: "Thật uổng cho em còn học Quản lý thông tin."

"Sao?"

"Nhìn thế kia thì hẳn là nhiễm virus rồi."Lan Khuê còn nghiêm trang nói. "Đứng lên, để tôi chỉ cho em xem một chút."

"Được được."Lan Khuêgật đầu, vẻ mặt nịnh nọt, đây chính là dạng "nữ tiến sĩ" đó, không phải người thường, để cho cô ấy diệt virus thì đảm bảo không thành vấn đề!

Phạm Hương  chăm chú xem xét laptop của Lan Khuê liếc nhìn phần mềm diệt virus mà thở dài, đã quá hạn sử dụng đến nửa năm rồi, liền trước tiên nâng cấp phần mềm, sau đó mới bắt đầu động tay diệt virus. Mà Lan Khuê luôn đứng một bên chăm chú nhìn Phạm Hương ngón tay Phạm Hương  trông rất đẹp, ngón tay búp măng chính là phải như thế, thon dài non mịn, móng tay được chăm sóc tốt lắm, không tô sơn móng tay lung tung gì, đầu ngón tay như trong suốt, hơi phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Đương nhiên, điểm nhấn cũng không phải là bàn tay, mà là...

Trời có vẻ nóng, Phạm Hương đã cởi áo khoác mặc lúc sáng ra, lộ ra bộ quần áo màu xanh ngọc ở bên trong, bộ đồ có vẻ hơi rộng, mà tư thế cúi đầu hiện tại của cô vừa lúc để cho Lan Khuê xem được cảnh xuân sắc, xương quai xanh thực gợi cảm, mà cái khe nho nhỏ lấp ló câu hồn kia,  Lan Khuê nhìn đến nhe răng cười, bắt đầu thầm khen ngợi, năng lực nhìn mà ước lượng của mình đúng là càng ngày càng tốt, ngay từ lúc đầu đã cảm thấy nhất định là cup C, quả không ngoài sự liệu!

Phạm Hương  tìm cả nửa ngày, rốt cục cũng tìm được nguồn virus, chỉ là tên file làm cô ít nhiều có phần kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lan Khuê, lại thấy Lan Khuêg vẻ mặt hưởng thụ nhìn chằm chằm mình, ngây ngẩn cả người, theo tầm mắt  Lan Khuê nhìn lại, Tiếu Vũ Hàm đỏ mặt, giơ tay phải lên ôm cổ áo, giận dữ liếc nàng một cái.

Vừa vặn bị bắt, Lan Khuê đỏ mặt, lập tức thành thật cúi đầu, ra vẻ biết lỗi.

Phạm Hương nhìn chằm chằm Lan Khuê  thật lâu, thấy nàng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, liền tạm thời áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục diệt virus.

Mở file nguồn nhiễm virus – kỹ năng nghe Tiếng Anh cấp 46, một loạt danh sách tên liên tiếp hiện ra làm cho Phạm Hương phải hít sâu một hơi

.....

Lan Khuê cúi đầu làm bộ nghĩ ngợi, mà đợi thật lâu cũng không thấy Phạm Hương  lên tiếng nên mới ngẩng đầu lên, lập tức mặt đỏ bừng, giơ tay lên, một tay dùng hết sức lực đóng sập màn hình lại, ôm vào trong ngực, phẫn nộ nhìn Phạm Hương : "Cô xem trộm bí mật riêng tư của người khác!"

Lan Khuêxấu hổ giận dữ nên nói không biết lựa lời, mặt Phạm Hương cũng có chút hồng, thản nhiên nhìn Lan Khuê, nói: "Kỹ năng nghe Tiếng Anh cấp 46, riêng tư?"

"...." Mặt Lan Khuê lại càng đỏ, cắn môi nhìn Phạm Hương , cái người này chuyên môn đối địch với mình sao? Mình có làm gì đâu cơ chứ!

"Được rồi, về sau ít vào mấy trang web này thôi, rất dễ nhiễm virus."

Thanh âm Phạm Hương  vẫn thản nhiên nhàn nhạt như trước, nhưng cho dù là ai thì cũng vẫn nghe ra ý chế nhạo trong đó,Lan Khuê  phẫn nộ nhìn Phạm Hương cả nửa ngày, lại cúi đầu không nói gì.

"Được rồi, tiếp tục làm Excel đi." Phạm Hương nhìn bộ dángLan Khuê như thể hận không thể đập đầu chết luôn cho rồi, nhẹ nhàng cười cười, đứng lên, tiếp tục đi ăn cơm, mà Lan Khuê vẫn còn đứng cúi đầu ngượng ngùng hồi lâu, rồi sau đó mới mở laptop lên.

Mà mở máy tính ra, chuyện đầu tiên phải làm chính là xem xem rốt cuộc Phạm Hương có thủ tiêu hết toàn bộ tinh phẩm quý giá mà nàng đã sưu tầm nhiều năm trong file "Kỹ năng nghe tiếng Anh cấp 46" hay không.

Sau khi xác định tất cả đều vẫn còn,Lan Khuê mới thở phào một hơi, ngẩng đầu liếc Phạm Hương một cái, nhìn một cái này, mặt lại đỏ bừng. Phạm Hương  đang cười cười nhìn Lan Khuê nụ cười kia thực đầy ẩn ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro