Chương 3: Bổ nhiệm làm quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Từ buổi trưa ngày đó bị tóm đi làm cu li xong, hễ Lan Khuê thấy Phạm Hương  là cứ như thể chuột thấy mèo vậy, chạy muốn mau bao nhiêu liền mau bấy nhiêu. Đương nhiên Phạm Hương  biết, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng thất kinh củaLan Khuê, đều sẽ mím môi cười khẽ.

"Cậu hành hạ Lan Khuê kiểu gì thế?"

Một người phụ nữ tóc quăn mặc áo choàng, vẻ mặt tươi cười như hoa đang nằm trên giưòng Phạm Hương, nhìn thì có vẻ tuổi cũng không hơn kém là bao, tuy rằng khí chất có hơi kém hơn Phạm Hương , nhưng cũng có thể coi như là một cô gái đẹp tiêu chuẩn. Cô là bạn Phạm Hương từ hồi còn bé tí, quan hệ thế nào đương nhiên không cần nói cũng biết.

"A ~" Khóe miệng Phạm Hương khẽ cong lên thành một nụ cười, ngẩng đầu nhìn Lệ Hằng.

Lệ Hằng nằm úp sấp trên giường, cười cười nhìn Phạm Hương, hai cái chân gập lên, thỉnh thoảng đong đưa. Nhắc tới Lan Khuê, quả thật ký ức trong cô vẫn còn rất mới mẻ.

Hồi cô và Phạm Hương còn cùng là nghiên cứu sinh cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Lan Khuê. Cô bé đó thông minh, xinh đẹp, có chút tinh nghịch, đối với giáo viên hay bạn học đều có sức ảnh hưởng, là cao thủ trong các trận đấu diễn thuyết biện luận, mà lần đó...

Lúc hai người còn là thạc sĩ, hiếm hoi lắm mới có thời gian đi ra ngoài chơi, Lệ Hằng t liền dậy sớm cùng Phạm Hương đi ăn sáng, nghĩ đi sớm một chút thì khi đi chơi sẽ không bị kẹt xe. Thời điểm ăn xong rồi đứng lên tính tiền, chợt nghe cô gái bên cạnh hô to: "Bắt trộm!", Mạch Mạt còn không kịp phản ứng thì đã thấy Phạm Hương vọt đuổi theo ngay lập tức. Ngay lúc Lệ Hằng  còn đang muốn chạy theo, phía sau cũng đồng dạng có một thân ảnh nhanh thoăn thoắt như bão táp phóng qua.

Lệ Hằng thấy có một người nữa theo giúp bắt trộm, lòng vốn đầy lo lắng cuối cùng cũng có chút buông lỏng, ngẩng đầu nhìn bóng dáng người nọ, hóa ra cũng là một cô gái, nhưng dù sao thì hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Chẳng qua là ai cũng không ngờ tới một màn phát sinh sau đó.

Phạm Hương chạy rất nhanh, ngay lúc cô đến đủ gần để tóm được tên trộm trong nháy mắt thì cánh tay phải đột nhiên bị ai bắt lấy, lập tức theo đó là một đòn vặn tay quăng người điêu luyện, bản thân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống đất, mà lại có một cô gái đang cưỡi trên người, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nhìn cô.

"Chạy, tao ày chạy!"

Nói xong, cô gái kia lại còn tăng thêm lực trên tay, Phạm Hương cắn răng, đau đến mồ hôi trên trán đều chảy ra.

"Lớn tuổi thế rồi mà làm cái gì không làm, lại đi làm trộm!" Cô gái kia căm giận mắng, thật là, không ngờ tên trộm khổ sở lắm mới bắt được lại là con gái! Đúng là thói đời càng ngày càng đi xuống mà!

Phạm Hương  đã hoàn toàn hiểu được vì sao thành ra thế này, nhìn đám người tụ tập ngày càng nhiều ở xung quanh, cô đỏ mặt nói nhỏ: "Buông"

"A, đã là trộm rồi thì còn để ý cái gì nữa?" Cô gái càng nói càng tức giận, lực trên tay càng mạnh thêm, dùng sức ấn mông xuống, một lòng muốn đè chết người dưới thân.

"Buông cô ấy ra, cô bắt sai người rồi!"

Người phụ nữ bị giật đồ cùng Lệ Hằng  chạy lại đây, nhìn thấy cô gái nằm dưới đất là Phạm Hương , tất cả đều đen mặt. Có lầm không vậy? Ở đâu ra mà có trộm tay không chạy loạn, dù thế nào thì cũng phải cầm cái ví trong tay chứ?

Cô gái kia có chút ngơ ngác, cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Phạm Hương , rồi ngẩng đầu nhìn người bị mất của, cười méo xệch, buông lỏng tay, chân dài mở ra, thả cho người dưới đất đứng dậy.

"Cô không phải trộm, chạy nhanh thế làm gì..." Cô gái gãi đầu, giọng điệu không tốt vặn hỏi.

Phạm Hương  xoa cánh tay không nói lời nào, nhưng Mạch Mạt thì đã sớm nổi giận: "Chẳng lẽ chỉ cho phép một mình cô đi bắt trộm chắc?"

"...."

Chuyện ngày đó sau vẫn không giải quyết được gì, tuy rằng trong lòng bốc hỏa, nhưng Phạm Hương  cùng Lệ Hằng  cũng không thể phát tác, đành câm nín. Lệ Hằng đưa Phạm Hương  đến bệnh viện, kế hoạch đi chơi tốt đẹp lại bị cái cô gái tên Dạ Ngưng kia đảo loạn. Thực ra nếu sự tình chỉ có thế, có lẽPhạm Hương  đã không ghét Lan Khuêđến vậy...

Thời điểm là nghiên cứu sinh năm thứ hai, trường học tổ chức một buổi giao lưu rất lớn, ý tứ là muốn cho giáo viên trên dưới hòa hợp với nhau, không câu nệ niên cấp, có thể tùy ý giao lưu.

Lúc đó đang là mùa đông, vìPhạm Hương cùng Lệ Hằng  đều ở trong Hội học sinh nên có đi hỗ trợ dán áp phích tuyên truyền linh tinh gì đó ở khắp nơi, lúc về ký túc xá thì hơi muộn, có phần mệt mỏi. Lệ Hằng  đi WC, Tiếu Vũ Hàm cầm túi xách của cô đứng bên ngoài chờ.

Tuyết vừa ngừng rơi, mặt đất được phủ một tầng băng mỏng,Phạ Hương  khẽ hít một làn hơi lạnh, cười cười, nhưng đúng lúc này lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Căn bản cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ vật thể trước mắt này lao tới bằng cách nào thì ngực đã bị người ta tóm lấy, giây tiếp theo mặt liền lập tức đỏ bừng, Phạm Hương ngẩng đầu lên, thấy được chính là một khuôn mặt quen thuộc.

"Trời ạ, mau buông tay!" Lần này còn có một nữ sinh đi phía sauLan Khuê, nhìn thấy nàng đang nắm lấy ngực Phạm Hương , mặt liền đen lại.

"Hắc, tao trượt xa hơn mày." Miệng Lan Khuê nồng nặc hơi rượu, say khướt ngẩng đầu nhìn Phạm Hương .

Phạm Hương cắn môi, đỏ mặt nhìn cái người vẫn còn không chịu buông tay ra kia, trí nhớ cô cũng không "tốt" như Lan Khuê, muốn quên ai liền lập tức quên được ngay. Kết quả là không hề nghĩ ngợi gì, hai tay vươn ra, Phạm Hương cố sức dùng lực đẩy Lan Khuê.

"Ôi!"

Lan Khuê nặng nề té trên mặt đất, cô gái ở phía sau vừa thấy thế liền hoảng, vội vàng đi qua đỡ lấy. ThấyPhạm Hương  vẻ mặt đầy giận dữ, nữ sinh kia liền giải thích: "Thực xin lỗi bạn, cô ấy uống nhiều quá, thực không nên chơi trượt băng làm gì, lại tóm phải, tóm phải cái kia của cậu cũng chỉ là vì muốn giữ thăng bằng..."

Phạm Hương cắn răng căm tức nhìn Lan Khuê, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng.

Lan Khuê bị đẩy xuống đất còn chưa tỉnh rượu, có chút không thuận theo không buông tha, ồn ào: "Gì chứ? Không phải chỉ nắm một chút để giữ thăng bằng sao? Cũng đâu phải bằng silicon sờ một chút liền hỏng đâu?! Thật nhỏ mọn mà!"

"Trời ơi, tiểu tổ tông của tao!" Bạn học của Lan Khuê liền che miệng nàng lại, không dám nói thêm câu nào nữa, túm lấy nàng bỏ chạy.

Lệ Hằng vừa mới kéo quần, đi ra từ WC, thấy Phạm Hương  hai mắt đỏ bừng, không khỏi có chút giật mình, hỏi: "Làm sao vậy?"

Phạm Hương đành cắn răng đem sự tình tiền căn hậu quả đều kể cho Lệ Hằng, Lệ Hằng  liền cười muốn chết. Nghiệt duyên mà! Hai người này thật đúng là nghiệt duyên, ngay cả cái này cũng đều có thể đụng phải nhau. Nếu không phải vì nhìn thấy Phạm Hương  cực độ giận dữ thì cô thật rất muốn trêu chọc thêm vài câu.

"Cô nhóc đó cũng thật xui xẻo, như thế nào lại rơi vào tay cậu nhỉ? Con bé không có một chút ấn tượng gì với cậu sao?" Lệ Hằng  cười hỏi, cô có thể tưởng tượng ra cuộc sống bi thảm ngày sau của Lan Khuê. Đắc tội Phạm Hương , hơn nữa lại làm việc đại kỵ là tóm ngực người khác, ngực người ta đầy đặn thế kia mà dám nói lung tung như thế, những ngày thái bình của Lan Khuê tuyệt đối sẽ dừng ở đây thôi.

"Không, một chút ấn tượng cũng đều không có. Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới kết quả là cô ấy lại sẽ ở gần bên mình." Phạm Hương  trả lời, trong mắt hàm chứa ý cười.

"Vậy cậu còn không chịu nhanh nhanh đem mọi oán khí năm đó đòi hết về?"

"Ừ, tôi đang chuẩn bị cho cô bé đó lên làm lớp trưởng."

"Cái gì?" Lệ Hằng  ngơ ngẩn, sao lại không xử lí Lan Khuê mà ngược lại lại giao cho chức vụ?

Phạm Hương  biết Lệ Hằng  nghĩ gì, liền trừng mắt nhìn, nhẹ nhàng cười: "Có như vậy thì mặc kệ tôi có bắt nạt con bé thế nào thì cũng đều có lí do chính đáng cả."

"...."

Mạch Mạt nhìn vẻ mặt cười đắc ý của Phạm Hương, gật đầu, quả nhiên là thế, thà đắc tội tiểu nhân cũng không thể đắc tội nữ nhân mà!

***

Thứ hai đến lớp, Phạm Hương cầm sổ điểm danh nhìn chung quanh, thở dài, quả nhiên Lan Khuê nghỉ học.

Tên cũng không thèm điểm, trừ Lan Khuê ra, Phạm Hương tin chắc sẽ không có người nào mặt dày đến mức ngay buổi học khai giảng khóa đầu tiên liền coi thường như thế.

Tiết đầu tiên trôi qua trong bầu không khí thoải mái, chương trình học của nghiên cứu sinh có áp lực không quá lớn như khoa chính quy, giảng gì đó cũng chỉ là cương lĩnh tổng quát, những thứ này cô muốn sinh viên của mình tự hấp thu tiêu hóa.

Thu dọn đồ đạc, Phạm Hương  đi đến chỗ lầu ký túc xá nữ sinh, cô muốn đi bổ nhiệm Lan Khuêlàm lớp trưởng, còn muốn hỏi một chút xem vì sao ngay tiết đầu tiên của năm học mà người kia đã vô cớ trốn học?

Đi đến dưới khu ký túc xá, Phạm Hương  lâm vào khó khăn, ngẩng đầu nhìn lên hàng loạt cửa sổ dày đặc. Không xong, quên xem số phòng ký túc của Lan Khuê rồi!

May mắn vừa lúc có một sinh viên khác tan học đi qua, nhìn thấy Phạm Hương liền tiến lại nhiệt tình chào hỏi, Phạm Hương  cười gật đầu, mở miệng hỏi phòng Lan Khuê

Nữ sinh kia nghe xong liền ngẩng đầu nhìn xem, chỉ chỉ một cái cửa sổ ở lầu hai: "Em cũng chưa từng đi qua, nhưng hẳn là cái kia."

Phạm Hương ngớ người, chưa đi qua mà lại biết?

Nữ sinh nhìn ra Phạm Hương nghi hoặc, liền cười giải thích: "Cô Phạm, cô nhìn xem, đó không phải là hai cái áo con sao? Một cái cup E, một cái cup A, cái cup E hẳn là của chị cả ký túc xá của Lan Khuê , còn cái cup A hẳn chính là của cô ấy. Toàn bộ ký túc xá chỉ có hai người đó là trái ngược hoàn toàn."

Nữ sinh kia nói xong liền cười vang chạy lấy người, Phạm Hương  vẻ mặt đen xì nhìn nhìn đôi nội y một lớn một nhỏ phất phơ theo gió, thầm cảm thán, trẻ con thời nay thật ghê gớm!

Dựa theo lời nữ sinh chỉ, Phạm Hương  tìm đến phòng kia, lúc gõ cửa cô vẫn còn có nửa phần lo lắng, sợ nhầm phòng, mà một khắc khi cánh cửa được mở ra, nhìn gương mặt hoảng sợ của Lan Khuê, Phạm Hương  liền nhẹ nhàng cười, mà tầm mắt kia như tự có ý thức nhìn thoáng qua bộ ngực Lan Khuê, gật đầu, quả nhiên là A.

"Cô, cô Phạm , sao cô lại đến đây?" Lan Khuê lắp bắp hỏi, lại nhanh chóng xoay người, một tay khẩn trương đóng nắp laptop trên bàn, trong lòng thầm mắng, cái người này này thuộc "Trung tâm càn quét tệ nạn xã hội" chắc? Sao lần nào cũng đều phá hỏng chuyện tốt của mình vậy?

"Vì sao không đi học?" Phạm Hương nhìn Lan Khuê, hỏi.

Hai mắtLan Khuê  khẽ đảo, mặt không đổi sắc đáp: "Em bị bệnh."

"Ồ, bị bệnh ở đâu?"

"Đau đầu, hơi sốt." Nói xong còn rất phối hợp nhăn mày, lấy tay day day đầu, bộ dáng có vẻ rất khó chịu.

Phạm Hương nhìn nàng, gật gật đầu: "Phát sốt thì đúng là phải nghỉ ngơi cho tốt."

Lan Khuê dùng sức gật đầu, hai mắt tỏa sáng đầy cảm kích.

"Ừ, thế này đi, tôi đưa em đi đến phòng y tế tiêm một mũi." Phạm Hương trầm tư nói, vẻ mặt còn thật nghiêm túc nhìn Lan Khuê.

"Có bệnh không thể bỏ qua."

"....Em không sao đâu cô." Sắc mặt Lan Khuê lập tức liền biến đổi, liều mạng lắc đầu, mà Phạm Hương  không nói gì, chỉ nhìn nàng cười.

Dạ Ngưng sợ nhất là Phạm Hương  nhìn mình như thế, mặt hơi hồng, thật lâu sau, cắn cắn môi cúi đầu: "Lần sau em không dám trốn học nữa."

"Tốt." Phạm Hương  đáp, biết sai liền sửa, có thể tha thứ.

Một tay cầm nắm cửa, Lan Khuê tránh sang ngang nhìn Phạm Hương , ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cô đã đến tận nhà bắt người, giờ còn không chịu đi?

"Tôi đến đây chủ yếu là muốn nói cho em biết, giờ em là lớp trưởng cho tôi." Phạm Hương  chậm chạp nói xong, như có điều suy nghĩ, nhìn nhìnLan Khuê

Lan Khuê vừa nghe liền lập tức nóng nảy, lắc đầu quầy quậy như con quay: "Không được, sao em có thể làm lớp trưởng được? Cái gì em cũng không làm đâu, Cô Phạm vẫn nên đi mời cao nhân khác đi!"

"Virus trong máy em đều diệt trừ sạch sẽ cả rồi sao?" Phạm Hương  cũng chỉ lơ đễnh, cười tủm tỉm nhìn máy tính trên bàn Lan Khuê nhẹ nhàng hỏi: "Có cần diệt nữa không?"

"...." Lan Khuêchột dạ, chút lo lắng còn xót lại lập tức bị đập tan, hoàn toàn tê liệt, thực không có cốt khí mà đáp ứng.

"Vậy, lớp trưởng thì phải làm gì ạ?" Biết là từ chối không xong, Lan Khuê  đành nhận mệnh, muốn hỏi xem sao. Cái chức lớp trưởng này nói thế nào thì cũng được coi như chức quan, ban đầu cũng từng nhìn người khác làm qua, cảm giác hẳn là không tệ lắm, được các bạn học khác ưu ái.

"Ừ..." Phạm Hương  có chút đăm chiêu nhìn Lan Khuê, gật đầu: "Kỳ thật chức trách rất đơn giản, hai mươi tư giờ tùy thời chờ nhận lệnh của tôi là được rồi."

"..." Lan Khuê hết cái để nói, đen mặt nhìn Phạm Hương , sao cô không bảo em đi chết đi?!

"Còn có..." Phạm Hương dừng một chút, nhìn Lan Khuê, cười khẽ: "Đừng suốt ngày xem AV nữa, em cũng không nhìn xem trên bàn phím, sau chữ A cùng chữ V là chữ cái gì à*..."

(*Là chữ "S" và "B" à viết tắt của "Stupid")

Lan Khuêngẩn người, nhất thời chưa kịp phản ứng, bất quá sau đó liền ngoái lại liếc bàn phím một cái, nháy mắt cả khuôn mặt đều đen xì.

Phạm Thị  Hương!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro