Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Cậu cả vớ được phải mối làm ăn xây nhà máy thì đắc ý, cố gắng quyết tâm cho ông Hội đồng thấy được năng lực của bản thân. Anh ta kiếm được một vài thương nhân để hợp tác:
"Chuyện xây nhà máy tôi tính vậy, các ông coi được không?"
Mấy thương nhân nhìn nhau:
"Nếu cậu cả nói vậy thì chuyện này cứ quyết định vậy đi"
"Được rồi"
Coi như chuyện hợp tác mở nhà máy của cậu cả đã bàn xong.
.
Tối hôm đó...
Trí Tú đọc bức thư tín xong thì cười rất vui vẻ, Trân Ni đi vào hỏi:
"Cô ba...tối rồi còn đọc cái chi vậy đa?"
"À không có gì đâu"- Trí Tú đứng dậy đi lại chỗ đèn, dúi bức thư vào đốt rụi
"Ủa sao cô ba đốt nó rồi?"
"Không có gì đâu mà, tại tôi không muốn người khác đọc được nên mới đốt đi thôi"
"Ủa gì mà bí mật dữ vậy cô ba?"
"Gì hả? Đương nhiên là...thư tình của người khác gửi tôi rồi. Sao mà cho em xem được"- Trí Tú nhân lúc chọc ghẹo Trân Ni
"Ơ cô ba dám?"- Trân Ni trừng mắt
"Mắc gì không dám? Tôi đẹp, tôi giỏi, nhà lại giàu...thiếu gì người thích"- Trí Tú vênh mặt lên nói y như thật
Trân Ni nhớ lại Trí Tú khi nãy đọc thư còn tủm tỉm cười, đương nhiên cho lời Trí Tú nói là thật. Trân Ni bỗng chốc nổi cơn ghen, cô liền định đi khỏi phòng:
"Vậy thôi, cô ba đi mà tìm cái người đó đi. Chắc là con nhà quyền quý nào đó, xinh đẹp giỏi giang, xứng với cô ba hơn em...thôi để em ra ngoài ngủ"
"Ê ê đi đâu đó...ai cho em đi"- Trí Tú nói vọng theo
Trân Ni dừng bước quay lại:
"Thì...cô ba có người khác rồi, em ở trong đây làm chi nữa"
"Tôi giỡn mà em tin á? Thư tín gửi chỉ là công việc riêng của tôi thôi. Làm gì có ai, tôi chọc em thôi"- Trí Tú đi lại nói
"Thôi đi ra đi, cô ba làm gì có thương em"- Trân Ni tránh sang một bên
"Ây da...aaa"- Trí Tú ôm tay mình
Trân Ni lập tức lo lắng:
"Cô ba có sao hông? Nãy em làm trúng cô ba hả? Em xin lỗi"
Trí Tú bật cười:
"Tôi giỡn á"
Trân Ni nghe thế bực bội quăng tay Trí Tú mạnh:
"Thấy ghét, cà rỡn hoài"
"Aaaaa...này đau thật á trời!!"- Trí Tú ôm tay mặt nhăn lại
"Hứ...giỡn giỡn, cho chừa"- Trân Ni quay đi không thèm xem
Trí Tú đưa tay khóa cửa phòng lại. Đi lại chỗ Trân Ni. Cô tự tháo băng bó trên tay mình ra.
"Nè...cô ba làm gì vậy? Tự dưng tháo băng ra làm gì?"
Trí Tú nhướn mày cử động ngón tay. Trân Ni liền đánh vào vai cô:
"Ê...hông nha!! Đang giận đó..."
"Giận gì không biết, tôi nói là tôi giỡn rồi mà"- Trí Tú đi tới ôm Trân Ni
"Nhưng em nói không mà"- Trân Ni vùng vằng
"Tôi nói là giỡn nghe không?"- Đột nhiên Trí Tú nghiêm giọng
Trân Ni tròn mắt vẻ bất ngờ:
"Cô ba quát em á?"
Trí Tú dịu giọng lại:
"Ờ ờ...không có, ai biểu nói hoài mà em không nghe chi. Tánh tôi nóng, tôi không có kiên nhẫn đâu"
"Với em cũng không có luôn hả?"
"Đâu đâu. Em là ngoại lệ"- Trí Tú lắc đầu nói
Cô kéo Trân Ni lại giường:
"Trân Ni nè, lỡ..."- Trí Tú đột nhiên thay đổi sắc mặt nói thầm với Trân Ni
"Lỡ gì...cô ba định nói gì mà mặt nghiêm trọng quá vậy?"- Trân Ni thắc mắc
Trí Tú nghĩ tới nghĩ lui rồi lại lắc đầu:
"À...không có gì đâu"
"Nói gì nói rõ coi"- Trân Ni khó chịu
"Lỡ sau này...tôi với em tạm xa nhau một thời gian rồi sao?"- Trí Tú nhìn thẳng vào mắt Trân Ni hỏi
"Sao đột nhiên lại xa nhau?"- Trân Ni khó hiểu
Trí Tú đứng dậy đi sang một chỗ khác, tay này xoa xoa tay kia:
"Thì..."
"Cô ba có gì khó nói sao đa?"- Trân Ni ngồi đó nhìn theo hỏi
Trí Tú quay lại, cô kề sát tai Trân Ni nói nhỏ gì đó. Trân Ni trừng mắt vẻ bất ngờ vô cùng xém nữa là còn la lên. Trí Tú dùng tay bịt miệng cô:
"Suỵt...đừng la lớn!! Chuyện này tôi chỉ nói cho mình em nghe thôi đó đa"
Trân Ni gật gật đầu:
"Cô...cô ba...sao vậy chứ? Lỡ ai phát hiện...là chết đó cô ba"
Trí Tú xoa đầu Trân Ni:

"Tôi không sao đâu đa, tôi chỉ sợ liên lụy đến em thôi"
"Thiệt tình...chuyện này còn hệ trọng hơn chuyện của chúng ta nữa đó đa"- Trân Ni lo sợ
Trí Tú cầm tay Trân Ni:
"Tôi biết chứ. Nhưng mà...tôi không thể đứng nhìn dân mình chịu khổ mãi được. Tôi nói em nghe này...sau này giải phóng...nhớ tìm tôi đó đa"
Trân Ni nghe Trí Tú nói thì trong lòng dâng lên một nỗi sợ bồn chồn:
"Cô ba đừng nói vậy...em sợ lung lắm đa!! Cô ba...đừng có chuyện gì nha"
Trí Tú kéo Trân Ni vào lòng:
"Em đừng lo. Mọi chuyện tôi tự biết giải quyết mà đa. Tôi sẽ không sao đâu"
Mọi chuyện quay về khoảng thời gian lúc Trí Tú còn bên Pháp...
"Trí Tú à...sao đột nhiên con lại muốn đi Pháp vậy đa? Ở trên Sài Thành, học không được sao đa? Phải đi tận bên Tây vậy con?"- Ông Hội đồng sau khi nghe quyết định của Trí Tú thì khó hiểu
"Dạ...con biết trường ở Sài Thành cũng rất tốt. Nhưng con muốn sang Pháp để học hỏi những cái hay của người phương Tây"- Trí Tú cố thuyết phục ông Hội đồng
Ông Hội đồng suy nghĩ một hồi mới quyết định:
"Con sang bển rồi...cha ở bên đây làm sao lo được cho con?"
"Cha cứ yên tâm đi đa. Con tự lập được mà"
"Thôi được rồi, con đã nói như thế thì cha đây cũng đồng ý cho con vậy"
Thế là Trí Tú sau đó lên đường đi qua bên Pháp. Lúc đó cô còn trẻ tuổi, đột ngột quyết định đi xa vậy khiến Trân Ni cũng buồn bã vô cùng. Cô cũng không muốn cho Trí Tú đi nhưng Trí Tú đã quyết, tàu cũng đã đặt vé. Nên Trân Ni đành tạm biệt Trí Tú. Cả hai dù luyến tiếc nhau nhưng cũng đành vậy!!
Trí Tú lúc mới đầu đặt chân lên đất Pháp, cô đã bị choáng ngợp bởi sự hiện đại và khác biệt với đất nước của mình. Mọi thứ ở đây đều vô cùng cuốn hút cô:
"Mình chắc chắn sẽ chăm chỉ học hỏi những tinh hoa và tiến bộ của người phương Tây!! Và quay về...cùng với mọi người giải phóng đất nước"
Thì ra Trí Tú chính là thành viên của tổ chức Cộng sản lúc bấy giờ (Việt Minh). Được tổ chức cử đi sang Pháp để học hỏi rồi quay trở về giúp nước. Và đây chính là hoạt động tuyệt mật, cô không được nói với ai!!
(Những chi tiết này không hề liên quan đến lịch sử Việt Nam, không hề thay đổi đi bất cứ chi tiết sự kiện lịch sử nào. Đây chỉ là giả tưởng)
Trí Tú ở bên Pháp chăm chỉ học tập mấy năm trời rồi sau đó quay trở về lại quê hương và hoạt động bí mật.
"Cô ba...lỡ quan trên mà biết được thì sao? Việt Minh tội nặng lắm đó đa"- Trân Ni lo sợ vô cùng
"Em phải tin tôi. Tôi sẽ không sao đâu mà. Nhưng mà ngộ nhỡ...tôi bị bắt...em cũng đừng để bản thân liên lụy có biết không?"
"Trời đất cơi...cô ba đừng nói quở, em sợ thật đó đa"- Trân Ni lắc đầu
"Tôi làm cách mạng, đó là con đường đúng đắn!! Tôi không cầm súng được thì ít nhất tôi phải dùng tri thức của mình để đánh đuổi bọn thực dân. Quan trọng nhất vẫn đất nước giải phóng mà đa"
Trân Ni nhìn đôi mắt sáng lên của Trí Tú thì cô cũng ủng hộ:
"Nếu...cô ba nói vậy thì em cũng...ủng hộ quyết định của cô ba. Nhưng mà...cô ba không được để bản thân có mệnh hệ gì đâu đó đa"
///

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro